21 CHƯƠNG 23 Ta nói rồi, ta biết bímật trong cung này, bao gồm của hắn, của nàng, còn có bọn họ. Bí mật của Vũ Văn Tu nếuso sánh với bí mật của những người khác thì có vẻ vô cùng ngắn gọn gọn gàng lưuloát, đơn giản chính là tám chữ “Vũ Văn Tu không phải Vũ Văn Tu”.
22 CHƯƠNG 24 Không cần suy nghĩnhiều, giọng nói “Xinh đẹp êm tai” này chắc chắn là của Mạnh Thiểu Giác Mạnhthiếu gia. Ta cảm giác được khóe mắt mình rất rất nhỏ co giật một chút, bạn họcMạnh Thiểu Giác, vì sao ta lại cảm thấy ngươi luôn xuất hiện rất đúng lúc vậy?Ngoài đình, Mạnh ThiểuGiác quần áo màu bạc tác phong nhẹ nhàng, cây quạt ngọc trong tay dưới ánh mặttrời phản chiếu một loại ánh sáng dịu nhẹ, hắn không nhìn, bồi thêm cho Oánh Lộđang trợn mắt há hốc mồm một câu nữa, “Oánh Lộ, không nghe ta nói gì sao?”“Ca….
23 CHƯƠNG 25 Ánh trăng màu bạc chậmrãi đổ xuống sàn nhà, rải một lớp mỏng lên thân hình thon dài của nam tử tạonên cảnh xuân tươi đẹp. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mỏng hơi hơi mở, conngươi dài nhỏ ánh lên vẻ lạnh lùng.
24 CHƯƠNG 26 Ta từ xa xa mơ hồ nhìnthấy Quản Việt, cảm thấy hắn so với lúc trước thần sắc càng tốt hơn, mượt màhơn. Xem ra trong khoảng thời gian này, hắn trôi qua cũng không tệ lắm.
25 CHƯƠNG 27 Đối với thằng nhãi MạnhThiểu Giác này. . . . . . Ta thật sự là không còn gì để nói. Nhìn cặp lông mày thonrậm hài hòa của hắn, mày cong xinh đẹp hoàn mỹ.
26 CHƯƠNG 28 Ta mở to mắt, trước mặtlà một mảnh tối đen, ảo não nhíu mày rên rỉ một tiếng, cả người có cảm giác têdại. Vốn còn đang mơ mơ màng màng, một giây sau ý thức của ta liền tỉnh táolại.
27 CHƯƠNG 29 Vũ Văn Duệ. . . . . . Bịthương?Ta không thể không thừanhận rằng khi nghe tin tức này ta cảm thấy thực ngạc nhiên. Phải biết rằng VũVăn Duệ người kia, chính là người từ nhỏ tâm tư đã rất cẩn thận – Vũ Văn hồ ly,chưa từng bị thương dù chỉ là một vết kim đâm - Vũ Văn hồ ly.
28 CHƯƠNG 30 Ta cứng ngắc nhìn hắnhồi lâu, sau đó vươn tay không chút do dự chọt chọt vào vết thương trên vaihắn, nhìn hắn hơi hơi nhíu mày mới hỏi: “Đại biểu ca, đau không?”Ánh mắt Vũ Văn Duệ rấtnhanh liền buông lỏng, hắn nhẹ cười nói: “Muội nói xem.
29 CHƯƠNG 31 Nghe đồn về Linh TiênNhi không bằng gặp mặt trực tiếp, diện mạo xinh đẹp hoa quý trẻ tuổi, cùng với,hành vi xúc động không đầu óc. Ta chỉ thản nhiên nhìnnàng một cái rồi ngoảnh đầu thưởng thức chén trà.
30 CHƯƠNG 32 Ban đêm, mưa rơi ngoài cửa sổ chưa từng ngừng nghỉ, tí tách hạt mưa to không chút nào thương xót rơi xuống, mưa mùa hè xối xả, không biết đã quấy nhiễu biết bao nhiêu người yên giấc.
31 CHƯƠNG 33 Vân Chiến quốc lần nàyphái hai sứ thần dung mạo không xuất sắc lại đây, hoàn toàn không phô trươngthanh thế như mọi năm. Đối với việc này, người trong cung nghị luận là: VânChiến vừa thay hoàng đế, chỉ sợ chuyện trong nước vẫn chưa ổn định, quyền lợihoàng đế cũng không thật, trong tay không có nhiều bạc như vậy, keo kiệt cũnglà chuyện thường.
32 CHƯƠNG 34 Ngày hôm sau, từ rất sớmta đã bị Tế Tế kéo dậy, ý thức mơ hồ tùy ý để nàng thay ta chuẩn bị. Tế Tế dởkhóc dở cười nói với ta: “Công chúa, hôm nay người không thể mơ mơ màng màngnhư vậy, như thế này làm sao xuất cung đi dạo được.
33 CHƯƠNG 35 Lời của Mạnh Thiểu Giácvừa ra, cửa lớn liền bị người xô vào. Có người cầm kiếm vọt vào, mà một chỗkhác, Mục Nhất cùng Linh Chi dẫn đầu Ngự Lâm quân cũng theo bọn họ tham chiến,hiện trường một mảnh hỗn loạn.
34 CHƯƠNG 36 Ta biết ta nhất địnhđang nằm mơ, xung quanh ta không có trời, không có… nếu có chăng thì chỉ là mộtmảnh trắng xoá, mơ hồ mông lung. Ta đứng tại chỗ bất động, chuyên tâm suy nghĩ.
35 CHƯƠNG 37 Tế Tế nghe thấy Vũ VănDuệ nói thế liền vui vẻ gợi lên khóe môi, “Vậy nô tỳ đi ra ngoài, công tử cùngcông chúa từ từ nói chuyện. ”Ta cảm giác được khóemắt của mình co giật.
36 CHƯƠNG 38 Vẻ mặt Vũ Văn Duệ lạnhnhạt, dường như không ý thức được lời mình vừa nói ra gây mơ màng cho ngườikhác như thế nào. Ta nghĩ, ta không thể giống hắn không biết thức thời như vậy,vì thế nói: “Biểu ca, nóng quá, để nguội nguội chút đã.
37 CHƯƠNG 39 Nghe được giọng nói trongtrẻo nhưng lạnh lùng của Vũ Văn Duệ, bản thân ta đáng ra phải thả lỏng, nhưngtrên thực tế, ta lại càng thêm cảnh giác.
38 CHƯƠNG 40 Đêm đó, ta không trả lờicâu hỏi kia của Vũ Văn Duệ. Vũ Văn Duệ cũng không kiên trì truy hỏi đáp án. Hắnchỉ im lặng ôm ta tới giường ngồi một đêm, giống như những đêm khác lúc chúngta còn nhỏ, dựa sát vào nhau, yên tĩnh không tiếng động.
39 CHƯƠNG 41 Phụ hoàng mất, hưởng thọnăm mươi tuổi. Trong cung một mảnh biai tiếng khóc nỉ non, các công chúa, các phi tử, các đại thần, còn có cung nữthị vệ.
40 CHƯƠNG42 Ta nghe câu này xongliền nhanh chóng thanh tỉnh không ít. Tưởng gì, thì ra vị hoàng đế này muốn bắthoàng tỷ, nhưng người được phái đi ánh mắt không được tốt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13