1 Đây đã là ngày thứ ba mươi mốt Kinh Phục Châu nhìn thấy cô gái ấy trước cửa Mộng Tử.
Sở dĩ anh nhớ rõ số ngày như vậy là vì đã vẻn vẹn một tráng trời tính từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
2 Ngày thứ ba mươi ba, Kinh Phục Châu nhìn thấy An Nguyện ở một nơi khác, không phải tại bãi đỗ xe.
Các cô gái trong Mộng Tử phần lớn đều được đặt theo tên một loài hoa, ví dụ Lan Hiểu gọi là Hoa Lan.
3 Hôm sau là thứ hai, trước đó An Nguyện đã thương lượng với quản lý rằng mình chỉ đến Mộng Tử ca hát vào cuối tuần. Tối hôm ấy cô vẫn đến bãi đỗ xe đón Lan Hiểu như thường lệ, và cũng như thường lệ nhìn thấy Kinh Phục Châu.
4 Đến sớm hơn cả mùa thu, chính là những cơn bão ở Lăng Xuyên. Cư dân lâu năm ở đây đều đã quen với nó nên sẽ không cảm thấy quá lo lắng. Hôm nay Mộng Tử vẫn kinh doanh như thường ngày, trước khi đi An Nguyện đã mang theo ô, nhưng bây giờ chiếc ô ấy đang nằm dưới đất, không còn nguyên vẹn.
5 Khóa kéo ẩn dưới lớp vải đỏ như lửa, là cái khoen màu trắng. Anh không hiểu quần áo phụ nữ cho lắm, phần lớn những thứ này không cần anh đích thân cởi.
6 Dạo này, dự báo thời tiết chẳng đáng tin chút nào. Đã báo là có bão mà chẳng thấy tới. An Nguyện ngồi trong ký túc xá nhìn thời tiết bên ngoài, dần cảm thấy sầu não.
7 Ngày hôm sau, cơn bão trễ hẹn lâu nay rốt cuộc cũng kéo đến nhưng An Nguyện đã hẹn hôm qua thì lại không có mặt. Băng ghế sau của xe vẫn còn chiếc ô của cô.
8 “Tôi nghe nói anh có một chỗ gọi là Cổ Lâu, bên trong bao nuôi rất nhiều phụ nữ. Ông chủ Kinh cũng muốn bao nuôi tôi như thế sao?”
Cô đã nói ra những lời ban đầu anh định nói, nhưng khi người nói đổi thành cô, ý nghĩ xấu xa của mình bị vạch trần, câu nói này lại trở nên rất bẩn thỉu.
9 Tai đang ong cả lên, khoảnh khắc ấy rất nhiều ý nghĩ trong đầu An Nguyện đều trở nên hỗn loạn. Đây không phải điều cô mong muốn, ít nhất bây giờ còn không thể, cái cô muốn là tình yêu của Kinh Phục Châu, yêu đến có thể móc cả tim gan cho cô.
10 Mùa đông phương nam luôn đến trễ, cuối tháng mười vẫn có thể nhìn thấy ban nhạc đến từ học viên âm nhạc lăng Xuyên đứng trong quảng trường. Ca sĩ chính là cậu sinh viên năm hai tóc vàng tên Hứa Tuấn.
11 An Nguyện lại chơi trò lạt mềm buộc chặt với Kinh Phục Châu, nhưng cuối cùng lãnh hậu quả là cô vì một thời gian sau đó, Kinh Phục Châu không đến, cô vẫn đứng trên quảng trường ca hát, có điều chưa từng hát nhạc Mai Diễm Phương.
12 Đương nhiên An Nguyện sẽ không biết được những suy nghĩ kín đáo này của anh. Mắt cô nhìn vào mắt anh, giống như đang nhìn xuyên qua làn nước thu vậy. Ca từ bài hát tràn ngập sự ám chỉ, cô hát: “Em có một đóa hoa, hương hoa thơm ngào ngạt, ai là người thật lòng đến tìm hoa.
13 Hôm họ đi ăn với nhau là đầu tháng mười một. Suốt nửa tháng sau đó, An Nguyện không gặp lại Kinh Phục Châu. Để tiện liên lạc, anh hỏi số điện thoại của cô, nhưng lại không chịu cho cô số của mình mà chỉ để lại số của A Dương.
14 Giấc mộng vỡ tan, trên đầu là trần nhà ký túc xá màu trắng tuyết. An Nguyện đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, tâm hồn đang suy nghĩ vẩn vơ từ từ quay trở lại.
15 Kinh Phục Châu dẫn An Nguyện đến một nơi rất giống câu lạc bộ tư nhân. Trên người cô mặc chiếc áo khoác dài, lúc vào cửa có người bước tới, lịch sự cầm áo khoác cho cô.
16 Một giờ rưỡi sáng, An Nguyện đứng trên hành lang ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đã ngủ say, cô sợ nói chuyện điện thoại sẽ ảnh hưởng đến họ bèn khoác thêm chiếc áo rồi đi ra ngoài.
17 Suất chiếu khuya hôm nay chiếu lại bộ phim Sắc, Giới. Ghế trước mặt họ là một đôi tình nhân, mở màn không bao lâu là đã chụm đầu vào nhau. Nhờ ánh sáng từ màn hình không ngừng lóe sáng, Kinh Phục Châu nhìn thấy họ vai kề vai, má kề má, có lẽ họ vừa yêu đến giai đoạn cuồng nhiệt, gần sáng rồi mà vẫn gắn bó như keo sơn.
18 Vào buổi sáng sớm mặt trời vừa nhú lên này, họ không đi ăn sáng cùng nhau như lời đã hẹn, mặc dù lúc An Nguyện đề nghị như vậy, trong lòng Kinh Phục Châu rất vui.
19 Chiều hôm ấy, An Nguyện ngồi trên chuyến tàu lửa về Quảng Châu. Đối với cô mà nói, thành phố náo nhiệt ấy đã không còn là nước mắt sợ hãi của thời thơ ấu, cũng không phải là nỗi xao động trong tim thời thiếu nữ.
20 Căn phòng đóng cửa, ánh trăng vàng nhạt soi vào phòng, chiếu lên chiếc váy nhàu nát dưới đất cùng cái quần lót ren màu trắng đã bị vò thành một đống. Trên giường có tiếng rên rỉ lúc sung sướng lúc đau đớn của phụ nữ.