41 “Em đứng lên đi, đến trước mặt tôi, tôi mặc vào cho em. ”
Nước trong bồn tắm vẫn còn ấm, nhiệt độ vừa vặn, An Nguyện không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
42 Những ngày tháng bị nhốt trong Cổ Lâu khiến An Nguyện gầy đi thấy rõ. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ngay cả Kinh Phục Châu cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô.
43 Tiệc tối được tổ chức ở một khách sạn cách biệt thự không xa, từ căn phòng của họ nhìn sang, xuyên qua rừng cây um tùm là có thể nhìn thấy bức tường màu trách của khách sạn.
44 Tượng Phật lẳng lặng nhìn hai người đang trong thế đối kháng nhau.
Biệt thự vào buổi chiều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hít thở của Chu Lẫm.
45 Cửa Phật đường đóng lại, An Nguyện nhận hương từ tay Đào Tử, thấy anh ta định quay người đi xuống, cô ho khẽ vài tiếng, rất tự nhiên hỏi: “Đào Tử, anh có tin Phật không?”
“Không.
46 “Khi nào thì anh bắt đầu làm công việc này?” An Nguyện ép giọng nhỏ hơn, mọi thứ trong phòng cũng trở nên tĩnh lặng theo. Họ như hai lá thuyền cô độc tìm thấy đồng minh giữa biển cả mênh mông, nhanh chóng di chuyển lại gần nhau.
47 Không ai lên tiếng. Cũng không ai dám lên tiếng.
Chu Lẫm và Đào Tử đứng trong đại sảnh, nhìn khẩu M1911 trên tay Kinh Phục Châu. Nó giống như một món đồ chơi, đang được anh cầm trên tay đùa nghịch.
48 Đêm hôm đó là đêm cuối cùng họ ở lại Thái Lan. Vì đề phòng cảnh sát lùng tới, Kinh Phục Châu nhanh chóng quyết định rời khỏi nơi này. Ra đi quá mức vội vàng, giống như là một cuộc trốn chạy.
49 Kinh Phục Châu đoán rằng An Nguyện sẽ chấp nhận số phận, nhưng cũng không dám hy vọng xa vời là cô sẽ yêu mình.
Dù cho anh đã tìm đủ mọi cách để bày tỏ tình yêu của mình.
50 Lão Đổng xoa xoa hai tay mình vào nhau, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh buốt của Kinh Phục Châu. “An Nguyện đi tìm Chu Lẫm rồi. ”
Từ sau khi giao dịch lần trước thất bại, dù Đào Tử đã chết thì Kinh Phục Châu vẫn không xóa bỏ sự nghi ngờ đối với Chu Lẫm.