1 Nhiếp Thanh Lan mười sáu tuổi thì lần đầu tiên theo cha ra chiến trường, Tư Không Thần cũng đi. Nhưng mà nàng ngay lập tức được mặc áo giáp, đầu đội trụ mạo giấu mình trong đại quân của Nhiếp Hoàng, mà Tư Không Thần thì trở cố gắng trở thành quân tiên phong, trú mình ở đại quân tiền tiêu.
2 Nhiếp Thanh Lan cũng không phải là đơn thuần là kẻ ngu, cho dù không chân chính trải qua đấu đá nhưng cũng biết về đạo lý: “Đối với lời nói chỉ nói ba phần ý, không thể đưa ra hết lòng.
3 Nhiếp Thanh Lan mặc dù đến Huyết Nguyệt nhưng về sau lên ngôi thế nào, lấy thân phận gì lên ngôi ở Huyết Nguyệt này tất nhiên không thể trả lời được. Nàng tìm một chỗ trống trải vừa phải trong vườn, mỗi ngày luyện tập võ nghệ qua ngày cũng đủ thỏa mãn rồi.
4 Trải qua một phen được Lý Thừa Dục điều độ, dân chạy nạn quanh kinh thành coi như là được yên ổn. Nhưng mà hậu quả của lũ lụt phía Nam lây lan rất rộng, trước mắt vẫn còn có hàng loạt dân chạy nạn vẫn còn chạy lên phía Bắc.
5 Hôm Lý Thừa Dục xuất chinh bầu trời như lo lắng, đó là thời tiết mà Nhiếp Thanh Lan từ khi đến Huyết Nguyệt Quốc đến nay cảm thấy tệ nhất, điều này càng khiến cho lòng nàng càng có dự cảm không lành.
6 Nhiếp Thanh Lan đi tới nơi này mới biết nàng đến là hơi dư thừa. Bảy ngàn binh mã đã được Lý Thừa Dục xảo diệu an trí ở mọi ngóc ngách của Tây Sơn. Mỗi nhân mã đều được phân công vị trí khác nhau, hành động bí mật, quân kỳ nghiêm trang khiến cho người thường cầm binh như nàng cũng không khỏi bội phục.
7 Giống như lại qua thật lâu, Thượng Quan Vinh mới cố cười ha ha hai tiếng: “Mấy hôm nay quá bận rộn nên cũng quên hỏi Thừa Tướng, lúc trước ngài nói trên người Huyết Nguyệt Nữ Hoàng đều có dấu ấn, giờ Nhiếp Thanh Lan cũng đã tới, xin hỏi có dấu ấn đó hay không? Là gì vậy?”“Chưa nghiệm chứng.
8 Giữa sảnh đường lớn của trạm dịch giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ để trở thành nơi thương nghị của hai nước. Lúc Nhiếp Thanh Lan đi vào gian phòng này thì quan viên hai nước đều đã an vị.
9 Nghe lời nói lạnh như băng như vậy nhưng Nhiếp Thanh Lan vẫn ngoan cường quỳ gối bên giường không quay đầu lại, nàng chỉ nhìn Lý Thừa Dục và lạnh nhạt nói: “Quà tặng thì không cần, chỉ mong bệ hạ không nên làm khó chúng ta, cũng đừng uổng công Thanh Lan biết người vài chục năm.
10 Trên đời này thứ khó đoán nhất là lòng người, thứ khó từ bỏ nhất là tình cảm, mà thứ khó biết trước chính là duyên phận. Nhiều năm trước, ở trên chiến trường bởi vì nhất thời xúc động mà rút nhẫn ra, mà sau bao nhiêu năm nó đã trở thành vật bên cạnh người nào đó, mà “người nào đó” ấy lại là người sắp trở thành trượng phu của mình.
11 Ngày đại hôn, Nhiếp Thanh Lan ngồi ở trong xe ngựa từ cửa Tây Hoàng cung lên đường. Trên khắp đường đi dân chúng đổ ra đường hoan hô chúc mừng nàng dọc theo đến phủ Thừa Tướng.
12 Trải qua chuyện này Nhiếp Thanh Lan không khỏi nghĩ lại mình. Nàng hy vọng lương tâm mình sẽ luôn trong sạch nhưng trên đời việc đúng sai phải trái đâu có phân định rạch ròi như trắng đen được.
13 Lòng dân chúng Huyết Nguyệt quả thực đã bị loạn rồi. Trên đường Nhiếp Thanh Lan từ phủ Thừa Tướng trở lại hoàng cung đã cảm thấy vô cùng rõ ràng ánh mắt dân chúng nhìn nàng có vẻ biến hóa khác thường.
14 Quân Tư Không Triều quả nhiên là không thể kiềm chế được. Vào lúc trận tuyết đầu đông đến, quân Tư Không Triều và quân Huyết Nguyệt đang ở thế giằng co đột nhiêu phát động công kích.
15 Trương Thành nằm phục sẵn ở bên bãi cỏ lau cố gắng ngừng thở, xung quanh trừ tiếng gió thì không nghe thấy bất kỳ điều gì. Hắn lặng lẽ liếc trộm một cái chỉ thấy Nhiếp Thanh Lan hết sức chăm chú nhìn vào doanh trướng địch.
16 Nhiếp Thanh Lan mang theo Quách Phi cùng với khoảng gần 500 lính tinh nhuệ lặng lẽ rời khỏi thành Sông Hằng để trở lại kinh thành. Hành trình hồi kinh cần hai ngày đường, nàng ngày đêm kiên trì cưỡi con ngựa Lăng Vân đến mướt mồ hôi nhưng vẫn không dừng nửa bước.
17 “Sau khi bài hịch công bố, ta đã sai người viết thư cho hắn để cho hắn thấy rõ tình thế không cần phải bọ ngựa đá xe. Hắn tuy nắm giữ quân quyền nhưng quân lại thuộc Thiệu Khinh Hầu, mấy ngày nay không có hiện thân mà không có tin tức gì thật ra thì đã khống chế được Thượng Quan Vinh.