1 Tô Tử Duyệt không chọn thang máy xuống lầu, không phải vì có nhiều người chờ thang máy. Cái bệnh viện này cũng không có nhiều người, thời gian trước, có người chụp các khoảng chi phí kiểm tra của bệnh viện rồi tung lên mạng, toàn bộ đều là giá trên trời.
2 Tô Tử Duyệt thay xong quần áo liền lấy tay vuốt tóc vài cái, đã định đi ra ngoài với Giang Dực, cô không có trang điểm, mặt mộc hoàn toàn không trang điểm.
3 Khi Giang Dực trở về, thì nhìn thấy tay trái của Tô Tử Duyệt đang không ngừng khuấy cháo trong chén, tay phải cầm đũa gắp dưa muối, xem ra khẩu vị của cô cũng không tệ, nhưng cháo trong chén dường như vẫn chưa được động đến.
4 Sau khi ăn xong, từ biệt ông chủ thú vị ấy, Tô Tử Duyệt và Giang Dực cùng nhau ra về, Tô Tử Duyệt chú ý khi Giang Dực muốn trả tiền, vị ông chủ kia làm thế nào cũng không nhận thẻ thanh toán, mà nhìn cô với vẻ sâu xa, nói hiếm khi Giang Dực dẫn người đến chỗ này, nên bữa cơm này tuyệt đối không thể nhận tiền, huống hồ, làm cho Giang Dực mang phụ nữ đến còn khó hơn là vượt đầm rồng hang hổ, đương nhiên phải chiêu đãi một bữa rồi.
5 Giang Dực tham gia một hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc, anh đang lấy xe từ trong gara, thì có người gõ cửa sổ xe, bèn hạ kính thủy tinh xuống, nhìn thấy Diêm Đình Đào khom người cười tủm tỉm nhìn về phía anh: “Không ngại cho tớ đi nhờ xe chứ?” Giang Dực còn nhớ anh nhìn thấy Diêm Đình Đào lái xe đến đây, nhưng lại tới hỏi anh cho đi nhờ xe?.
6 Tô Tử Duyệt nhìn bóng lưng Giang Dực đi ra, không hiểu sao trong lòng siết chặt, lại xoay người nhìn về phía máy tính, tiếp tục xử lý họa tác của cô, phần lớn những bức họa hiện tại, đều do cô vẽ thật lâu trước đây.
7 Chuyến đi đến Ly Giang, quả thực để lại cho Giang Dực ấn tượng sâu sắc, thật ra có phần giống với phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, ví tiền của Tô Tử Duyệt bị người ta giật mất, Giang Dực tìm về giúp cô, nhưng mà thực tế lại khác hoàn toàn với trong kịch bản, Tô Tử Duyệt không sốt ruột một chút nào, ngược lại còn trơ mắt đứng nhìn ví của mình bị giật mất, không có đuổi theo cũng không có la lên.
8 Diệp Tiêu Tiêu nhìn thấy vỏ đậu phộng đầy đất, rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu cầm lấy chổi quét dọn, nhưng cho dù cô bắt đầu quét dọn thì người nào đó vẫn không tự giác ném vỏ xuống đất.
9 Tô Tử Duyệt rất không hy vọng nghe đến tên của Phương Văn Thành, cũng như không muốn nhớ đến tên của Hạ Ngữ Đình, hai cái tên này ngoại trừ khiến cô đau đớn vì bị phản bội còn làm cô cảm nhận được mình ngu ngốc biết bao, hơn nữa dại dột đến hết thuốc chữa, sâu đến nỗi cô không muốn nhớ lại một chút Cô chơt phát hiện, nhiều năm đã trôi qua, vậy mà cô vẫn còn có thể nhớ rõ diện mạo của Hạ Ngữ Đình, cho dù Diệp Tiêu Tiêu từng an ủi cô, Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt cô chỉ là một đóa hoa tầm thường, làm sao so được với vẻ phong hoa tuyệt đại của cô, nhưng cô cũng có mắt nhìn, phải thừa nhận Hạ Ngữ Đình là một người con gái đẹp, hơn nữa còn thuộc vẻ đẹp mà đàn ông thích.
10 Buổi tối, Tô Tử Duyệt và Giang Dực nằm ở trên giường, cô gối đầu lên cánh tay của anh. Trước đây, bọn họ đã làm nhiều động tác thân mật hơn thế, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù đã cố gắng cân bằng loại cảm xúc kì quái này, nhưng mà làm thế nào cũng cảm thấy không được.
11 Trên đường xuống núi, bọn họ đi rất chậm, Tô Tử Duyệt đặt tất cả tâm tư lên điện thoại của Giang Dực, nhìn mấy tấm ảnh vừa mới chụp, phát hiện ra anh chụp ảnh rất tốt, chỉ là tấm ảnh hai người chụp chung, vẻ mặt Giang Dực có chút kì lạ, từ nét mặt cũng có thể thấy anh bị bắt chụp, nhưng lại có dáng vẻ hơi không được tự nhiên này, làm cho người ta nói không nên lời, rất muốn cười.
12 Khi bọn họ đi vào con đường nhỏ của "Nguyệt Bán Loan" thì Tô Tử Duyệt lại yêu cầu nghỉ ngơi trước một chút, vẻ mặt và giọng nói của cô hết sức chân thật, hoàn toàn không giống như đang nói suông.
13 Giang Dực đi công tác, một mình Tô Tử Duyệt đợi ở trong nhà, anh đi rồi rõ ràng cô có chút không thích ứng, không có cảm giác có người gọi rời giường, nhớ tới lại cảm thấy hạnh phúc, đúng lúc trong hoàn cảnh này khiến cô có vài phần rầu rĩ không nói nổi nên lời.
14 Trong trí nhớ của Tô Tử Duyệt, quan hệ của bọn họ trong ba tháng ở chung trước kia cũng giống như tình nhân, hai người ở bên nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ dính vào nhau, cùng nhau ngồi đọc sách trên ban công, cô đọc tiểu thuyết thịnh hành, sách anh đọc rất có tính chuyên nghiệp, tiểu thuyết cô đọc, anh chỉ cười không nói, sách anh đọc, cô chỉ liếc mắt một cái là nhức đầu.
15 Tô Tử Duyệt uống hết ly sữa tươi thì cuối cùng ông Tô cũng về. Cô để ly xuống liền ra cửa đón, nhìn thấy ông nội tóc đã bạc trắng, mấy năm gần đây nếp nhăn trên mặt ông càng ngày càng nhiều hơn, khiến hình dáng vốn có chút sắc bén càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ, trong quá khứ có người từng đánh giá, người nắm quyền nhà họ Tô là một người mạnh mẽ vang dội hơn nữa là người có thù tất báo, không nên đắc tội tùy tiện loại người như thế, quanh người ông ta tản ra khí thế không thể khinh thường rất tự nhiên, làm cho người ta phải phòng bị theo thói quen.
16 Quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Hạ, nếu như dùng chữ viết để tự thuật, có lẽ có thể tả thành một bộ tiểu thuyết trăm vạn chữ. Nhà họ Tô và nhà họ Hạ làm giàu cùng lúc, nhiều năm trước là đối thủ cạnh tranh, chỉ là khi đó cạnh tranh không minh bạch giống như bây giờ, khi đó nhà họ Tô chiếm thế thượng phong rõ ràng, nhà họ Tô như mặt trời lúc ban trưa, bà nội Tô Tử Duyệt lại chết do tai nạn xe cộ, nếu như chỉ là ngoài ý muốn, quan hệ của nhà họ Tô và nhà họ Hạ có lẽ chỉ dừng lại ở đối thủ nhiều năm, nhưng đối thủ cũng có khả năng có quan hệ hợp tác cùng có lợi, nhưng đối với loại khả năng này nhà họ Tô và nhà họ Hạ coi như bằng không, bà nội Tô Tử Duyệt xảy ra tai nạn xe cộ, đầu sỏ gây nên chính là người của nhà họ Hạ, cho dù là ngoài ý muốn, cũng làm cho ông Tô hận thấu xương người của nhà họ Hạ, mâu thuẫn này như ngòi nổ vô cùng tận.
17 Tô Tử Duyệt im lặng vài giây, sau cầm khay đậu phộng, thật ra cô cho rằng mình còn chưa đủ ngược đãi, mỗi lần ăn đậu phộng, cô đều nghĩ tới mẹ mình, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được cô thích ăn loại lạc này.
18 Giang Dực cầm theo valy, đi tới bãi đỗ xe của sân bay, anh đi đến bên cạnh xe mình. Loại tâm tình này, khó có thể tưởng tượng, ban đầu chờ mong, biến thành thất vọng, thất vọng xong, lại nhận ra chờ mong lúc đầu thành sự thật.
19 Trở lại "Bán Nguyệt Loan", Tô Tử Duyệt đi tắm, Giang Dực đứng ở ban công nghe điện thoại. Là Dương Mộng Như gọi đến, hỏi anh trong khoảng thời gian này đang làm cái gì, có phải quá bận rộn hay không, thế nào mà vẫn không về nhà.
20 Tô Tử Duyệt cứ có cảm giác giữa cô và Giang Dực có biến hóa vi diệu, loại biến hóa này không thể nói là tốt hay xấu, thậm chí cô hiểu rõ, đối với loại biến hóa này cô và anh cũng có thể nhận thấy được, hơn nữa cũng mặc kệ phát triển.