1 “Đứng thẳng lên đê! Ngồi cho chắc, nghe khẩu lệnh của ta, chẻ cái xiên đến nhìn một cái”Cắt ~ không phải là giạng chân thôi sao, không phải là thỉnh cầu vị thượng tiên đang rít gào này lấy gà nướng để ăn thôi sao, chuyện có đáng gì?A Ly không tình nguyện nâng cái móng lông nhung nhỏ, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, há miệng ngáp một cái thiệt to, theo bản năng hai chân rớt xuống, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, mỗ thú đã ngã lăn quay trên mặt đất.
2 A Ly bị mùi thơm ngạt ngào của gà nướng hấp dẫn đến Dao Trì, nàng vội ba chân bốn cẳng chạy như tên bắn đến đó. Con gà đang được nướng xèo xèo trên bếp than thoạt nhìn thập phần dụ hoặc, chân gà béo mập, mào gà thơm mà không ngấy, ức gà dày thịt làm ỗ thú thèm đến chảy nước miếng.
3 Nước trong Dao Trì không phải là nước bình thường, mà chính là Thượng Thiện nước, mọi sinh vật sống trong đó đều có thể hô hấp tự nhiên. A Ly khom người đánh giá vật thể mới đụng phải.
4 A Ly nhằm ngay “ thủy quái” mà cắn một cái, vừa cắn nàng đã cảm thấy sau gáy đau đau, ngay sau đó đã bị xách cổ kéo lên khỏi mặt nước, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của Cốc Nhiễm, trán của hắn hiện gân xanh, phượng nhãn híp lại, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm.
5 Toàn thân chợt thấy nóng bừng, trái tim như vỡ vụn“Vết seo này…” nàng không tự chủ mà duỗi cái móng như muốn chạm vào. Cốc Nhiễm thấy nàng tò mò như thế cũng không giấu diếm, ngược lại còn như cổ vũ A Ly“Nghe nói là bị một thần thú ở Viêm Châu cắn, cắn đúng động mạch thì bản tôn đã đi bán muối rồi nha”A Ly vụng trộm che miệng cười nhạo, quả nhiên là thần tiên vô dụng.
6 Tiểu tiên đồng chỉ nghe nói Hắc Long Thủy Quân có tính luyến đồng, Minh Chiêu Tiên Quân thích luyến nam, nhưng luyến thú thì lần đầu tiên hắn mới thấy, còn là tiên quân nhà mình.
7 “Nghe nói Cốc Nhiễm Tiên Quân thu lưu một tiểu thú cho nên Phù Phong đến nhìn thử xem, nhưng mà tiểu thú này lại nhe răng múa vuốt với Phù Phong, dường như nó không thích Phù Phong a” Tô Phù Phong cười dịu dàng, tiến đến gần, thắt lưng nhiều màu tung bay phiêu dật.
8 Trên chín tầng trời, xuyên qua tầng mây, các vì tinh tú thi nhau lóe sáng, ngẫu nhiên còn có tiên nga kiều diễm cưỡi mây bay qua, thỉnh thoảng còn có tiên đồng thanh tú lượn lại, trong các tiên phủ truyền ra tiếng đàn du lương.
9 Thái Thượng Lão Quân luyện đan luyện tới mức nhàm chán liền nghĩ ra một ít phối phương cổ quái, mà thịt thú tinh cũng là từ hắn mà ra. Các thần tiên toàn thân đều là bảo bối, một sợ lông rơi xuống đất cũng có thể mọc ra một loại cây kỳ lạ.
10 Thiên Vi cung lồng lộng sừng sững trong mây mù, Cốc Nhiễm một thân tử vân bào in lặng đứng dưới mái hiên đón gió, hắn thích nhất vị trí này, đứng ở đây có thể quan sát thiên giới, chúng sinh cũng thu hết vào đáy mắt.
11 Ta không cần! Ta không cần!”A Ly ồn ào, muốn lên trên mái hiên nhưng lại không có bản lĩnh cỡi mây đạp gió. Cốc Nhiễm nhướng mi cười thầm, vẻ mặt không vui nhìn xuống phía dưới nói với A Ly “ Ta không quản được ngươi, vậy thì bây giờ ngươi theo Phù Phong đi đi, nếu không sinh được tiểu thú thì không được phép quay về”“Ô ô… Ngươi không cần ta … Nhiễm Nhiễm ngươi không cần ta …” A Ly bĩu môi khóc lóc om sòm.
12 Tô phủ tọa lạc cách Ký Châu khoảng năm trăm dặm, thuộc phạm vi quản lý của thiên giới. Thần tiên đa phần đều thích nơi thanh tĩnh, nhưng Tô phủ đến từ nhân gian, vẫn chưa thoát khỏi hư vinh thông tục cho nên đạo quan cũng xây dựng thành một vẻ.
13 Tiểu Khôi ca ca, hôm nay người ta thân mình không thoải mái, ngươi có thể hay không khoan dung một ít thời gian a?” A Ly ôm cái bụng ra vẻ nhu nhược. Tiểu Khôi nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu, dù sao thú cũng không có thông tình đạt lý như con người, lão nhị của hắn đang rất cơ khát nên không nghĩ gì tới việc thương hương tiếc ngọc, tiếp tục nhảy đến gần A Ly.
14 “Ai cho ngươi rời khỏi ? ! Trở về!” Tô Phù Phong thấy A Ly muốn bỏ đi liền niệm chú, lập tức đã chặn trước mặt A Ly. A Ly tránh Tô Phù Phòng rồi tiếp tục bước về phía trước, nàng không rời khỏi đây chẳng lẽ ở lại nhìn sắc mặt của Tô Phù Phong sap? Chẳng lẽ còn muốn tìm tiểu thú nào khác tới cho nàng hiến thân sao? Chi bằng trực tiếp giết nàng chết còn thoải mái hơn, dù nàng là tiểu thú thì cũng là một tiểu thú có tôn nghiêm a, không biết chừng mực thì cũng phải tùy người tùy việc.
15 Lục địa không thể so với thiên cung, lục địa có ngày vào đêm giao nhau, khi đến bên sườn núi Ký Châu thì trời đã tối đen, A Ly đột nhiên cảm thấy rất hoài niệm thiên cung luôn là ban ngày, ít ra có thể nhìn rõ đường đi phía trước.
16 A Ly nghĩ rằng linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể, nếu không sao có một luồng ánh sáng màu lam bao phủ toàn thân nàng? Cùng lúc đó, sự rung động của ngọn núi cũng dần dần dịu lại rồi tắt hắn, A Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra là có vị thần tiên nào ra tay cứu giúp rồi.
17 “Lão Côn à, công lao này đều tính cho ngươi”, Cốc Nhiễm dứt lời liền thu hồi Côn Ngô kiếm, khi hắn hoàn thành động tác cuối cùng thì Xi Vưu cũng không cam lòng mà rống lên một tiếng giận dữ rồi tiếp tục bị phong ấn, mây đen dần tan, bầu trời lại khôi phục vẻ trong xanh, mặt đất Ký Châu cũng trở nên ổn định, hết thảy đều bình tĩnh trở lại.
18 “Ta hận ngươi. ”“Hiện tại, ta sẽ cho ngươi chôn cùng tộc nhân của ta”“Chết trong tay ngươi, ta không một câu oán hận”“Đừng ở đây mà giả mù sa mưa”…Giống như ảo giác xuất hiện, bên tai A Ly vang lên những lời đối thoại không đầu không đuôi, tầm mắt mơ hồ, tất cả đều là huyết sắc, thật nhiều máu, cảm giác ấm áp chảy vào trong miệng nàng, vị không ngon nhưng nàng lại muốn uống không ngừng.
19 A Ly bị Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ lôi từ Quỷ Môn Quan trở về, trải qua một trận thập tử nhất sinh đúng là có chút vô lực, mới vừa rồi lăn vài vòng cũng đã đầu váng mắt hoa.
20 Tô Hoa Dương nhìn Tô Phù Phong chăm chú, thầm nghĩ nếu nữ nhi bị trừng phạt thì hắn là phụ thân cũng khó tránh bị liên lụy, Cốc Nhiễm tiên quân tuy là con rể tương lai nhưng tiên giai rất cao, cho dù hắn có trở thành nhạc phụ của Cốc Nhiễm thì vẫn phải kính trọng vị đại thần này, cho nên không dám lỗ mãng.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 251