1 “Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân nằm trên giường ho khù khụ, trên cánh tay gầy có thể nhìn thấy rõ gân xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nói, “Nương, dậy uống thuốc a.
2 Ăn cơm xong, Hà Tam Lang liền phân phó mọi ngưòi đi tới phòng Lưu thị, cùng một lúc nhiều người đi vào như vậy, căn phòng vốn khá lớn lập tức trông có vẻ chật chội.
3 Ngày hôm sau, Hà Tam Lang nhờ Lưu ma ma tới Thẩm gia một chuyến, lựa lời nói ra chuyện hôn ước, lại giải thích thêm việc hai nhà đã có định thư, cũng nói qua chuyện thân thể Lưu thị, hàn huyên một lúc rồi rời đi.
4 Từ khi nhắc tới hôn sự, Trinh nương đều ngồi cả ngày trong phòng thêu giá y, Hoa Đào ở bên cạnh giúp nàng thêu chút khăn và đồ vật nhỏ linh tinh. Đây là quy định, giá y của cô nương phải do chính mình thêu.
5 Trước ngày thành thân một ngày, Lưu thị gọi Trinh nương vào phòng mình ngủ lại. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của nữ nhi, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, “Trinh nương, ngày mai con đã là nương tử của người ta, cố gắng hầu hạ phu quân cho tốt, đối nhân xử thế đúng đạo lý, chớ để xảy ra tranh chấp với người khác.
6 Ngay khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Trinh nương đã tỉnh lại, thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Thẩm Nghị, tay cũng bị hắn nắm lấy, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, thật cẩn thận rút tay ra, vén một góc chăn lên muốn xuống giường.
7 Nói đùa một lúc, mọi người tới nhà giữa ăn điểm tâm. Thẩm gia không có nha hoàn ma ma, điểm tâm là do Liêu thị cùng Trương thị chuẩn bị, rất ngon. Chỉ đơn giản là cháo trắng cùng chút đồ ăn sáng nhẹ.
8 Có giáo huấn ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay Trinh nương thừa dịp Thẩm nghị còn chưa tỉnh liền rời giường. Sợ Thẩm Nghị tỉnh lại lôi kéo không cho đi, nàng liền thu thập thật tốt rồi mới đi tới phòng bếp.
9 Ngày trôi qua rất nhanh, thời tiết càng ngày càng lạnh. Cửa ải cuối năm cũng đến gần, đây là dịp đón năm mới đầu tiên kể từ sau hôn lễ của Trinh nương, tuy rằng biết không thể cùng cha mẹ, đệ đệ nhà mình cùng nhau đón năm mới, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn.
10 Qua ba tháng, thời tiết chậm rãi ấm lên. Trinh nương bắt đầu bận rộn, còn phải bắt tay vào khâu vá và may quần áo, trường sam thêu hình lá, vừa nhìn đã biết là thích hợp làm xiêm y cho nam tử trẻ tuổi.
11 Cuộc sống sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dừng lại, hoàn thành tang sự cho hai lão Hà gia, cũng nên thương lượng chuyện sinh hoạt sau này. Tục ngữ nói, nữ thảo có hiếu.
12 Chờ Diệu nhi ở Thẩm gia ổn định không được bao lâu, hậu viện Hà gia cũng cho thuê. Tiền thuê nhà Lưu Đại Trụ đưa lại một phần cho Trinh nương. Tiền cửa hàng thì giao lại toàn bộ cho nàng.
13 Liêu thị vừa mới dọn dẹp xong căn phòng, thì hai huynh đệ Thẩm Phong và Thẩm Nghị liền cùng nhau trở lại. Liêu thị nghênh đón, “Tại sao hai người lại cùng trở về vậy? Không phải tiểu thúc nói đi đạp thanh sao? Phùng tiên sinh không giữ lại dùng cơm sao?”Sắc mặt hai huynh đệ đều không tốt lắm.
14 Ngày hôm sau, Hoa Đào liền đùng đùng nổi giận chạy tới cửa. Nàng cũng không đợi có người đón tiếp, trực tiếp đi vào Thẩm gia, tìm thấy Trinh nương liền ào ào hỏi, “Thẩm Nghị đâu?”Trinh nương nhìn Hoa Đào hùng hùng hổ hổ, trực tiếp trợn tròn mắt, vội lôi kéo cánh tay Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tướng công đang đọc sách ở trong thư phòng.
15 Lời đồn đãi càng lúc càng ồn ã, Thẩm gia, nhất là Thẩm Nghị lại không có chút phản ứng gì. Mỗi ngày chỉ có tới chỗ Phùng tiên sinh nhờ Phùng tiên sinh chỉ dạy mấy chỗ trong sách.
16 Người tới đúng là Thẩm Huy, hắn che ở trước người Hoa Đào, con ngươi có chút âm trầm giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Chương Hoài Viễn. Vẫn một ngữ điệu lạnh nhạt, lại có chút nghiêm khắc, “Kinh thư Chương Hoài Viễn ngươi học để hết đâu rồi.
17 Từ khi Thẩm Huy tỏ ý muốn cưới vợ, việc hôn sự của hắn trở thành đại sự lớn nhất trong Thẩm gia. Liêu thị thân là trưởng tẩu, rất tự giác nhận trọng trách lựa chọn đệ muội tương lai, đương nhiên cũng không quên đem tin tốt này tung ra ngoài.
18 Thẩm Huy sau khi thành thân ở lại nhà thêm một tháng, liền có thư từ thư viện thúc giục hắn quay về. Cuối cùng đành nói lời tạm biệt, mang theo thê tử mới cưới là Hoa Đào đi Hồ Châu.
19 Năm mới, thư của Thẩm An lại được gửi về, nói Trương thị đã sinh, là một nữ nhi, đặt tên là Thẩm Gia Thược. Năm nay cũng vẫn không về được, hỏi thăm tình trạng của Khâm nhi, lại chúc mừng Trinh nương cập kê, nói rất nhiều lời áy náy.
20 Ngày hôm sau khi rời giường, thẩm Nghị đau lòng nhìn hai mắt thâm quầng của Trinh nương, có chút áy náy nói, “Nếu không phải vì ta muốn tới chỗ này, nàng đã không phải ở đây chịu khổ, nhìn hai mắt đều thâm quầng lên rồi này.