41 Hừng đông hôm sau, Trần đại nhân được mang về, toàn thân hắn không có chỗ da thịt nào còn nguyên vẹn, cả người cũng rơi vào trạng thái bán hôn mê. Ngục tốt nâng hắn như nâng chó, tùy tiện ném hắn vào ngục, sau đó lấy nước lạnh hắt lên trên người hắn.
42 Ở khách sạn nghỉ ngơi ba ngày, tinh thần Thẩm Nghị cuối cùng cũng tốt hơn nhiều. Phùng tiên sinh vì chuyện này mà áy náy không thôi, thường xuyên trách nếu không phải tại mình nhờ Thẩm Nghị đi truyền tin, Thẩm Nghị cũng sẽ không phải chịu loại khổ sở này…Nhưng mà trong lòng Thẩm Nghị lại luôn nhớ đến Trần gia.
43 Thẩm Huy mời Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh cùng nhau phẩm trà. Thẩm Nghị ở thư viện dưỡng thương nửa tháng, sức khỏe đà gần như hồi phục hoàn toàn, chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện của Trần gia, nên mặt mũi vẫn còn chút cau có.
44 Chờ về đến trấn Tú Thủy, đã là hơn tháng mười một. Chỉ là lúc đi, Thẩm Nghị nghĩ nhất định mình sẽ mang danh cử nhân trở về, không đoán được hiện tại người đã trở lại, cũng là đã thay đỏi nghiên trời lệch đất.
45 Một tháng sau, một mình Hoa Đào mang theo Đông Oa và nữ nhi Ngọc nhi về trấn Tú Thủy. Lúc nàng xuất hiện, vẻ mặt Liêu thị vô cùng kinh ngạc, chưa tới năm mới, thư viện lại không nghỉ, “Sao bây giờ muội đã trở lại rồi? Tam thúc đâu? Không cùng về với muội sao?”Thần sắc Hoa Đào có chút mất tự nhiên, “Hắn… Hắn còn chút việc ở thư viện, ta về trước.
46 Hứng thú của tiểu hài tử đều phải bồi dưỡng từ nhỏ, mà hứng thú được bồi dưỡng tốt thì mới có thể trở thành kỹ năng. Diệu nhi được Thẩm Nghị dạy dỗ, ngoại trừ thi thư văn vẻ mà tiểu hài tử sáu tuổi cần học, về phương diện hội họa cũng rất phát triển.
47 Sắc trời dần dần u ám, phía xa xa đã có thể nhìn thấy có một sơn trang. Nếu cứ như vậy mà tùy tiện đi vào trong nhà người ta thì không tốt lắm, Thẩm Nghị nhìn quanh bốn phía, thấy có một cột khói bếp của một hộ nông gia nho nhỏ bay lên.
48 Đã bái sư, Thành Mặc cư sĩ liền để cho nương tử nhà mình chuẩn bị một bàn ăn lớn để chúc mừng. Diệu nhi còn có chút ngốc nghếch hỏi hắn, “Người chính là Thành Mặc cư sĩ? Nhưng mà người không hề già a…”Thẩm Nghị cũng có chút xấu hổ, Thành Mặc cư sĩ tuổi cụ thể bao nhiêu hắn cũng không biết, chỉ là người trong thiên hạ đều đồn đãi Thành Mặc là một lão nhân lớn tuổi, trên cả đường đi hắn đều dạy Diệu nhi nếu thật sự bái sư thành công nhất định phải hảo hảo chiếu cố lão nhân gia, không thể gây thêm phiền toái gì cho lão cư sĩ…Ai biết Thành Mặc cư sĩ lại trẻ tuổi như vậy?Thành Mặc cư sĩ cười ha ha, “Sau khi tiên đế mất đi ta liền từ quan hồi hương, lúc trở về liền trực tiếp đi tới thôn trang gặp cha ta, kết quả thế nhân không biết, cho rằng cha ta là ta, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính nói ta lão chân đi.
49 Thẩm Nghị vừa trở lại Thẩm gia, Trinh nương lập tức bước tới hỏi về tình huống của Diệu nhi. “Thành Mặc cư sĩ đã nhận đệ ấy làm đồ đệ rồi. ” Thẩm Nghị đem mọi chuyện đã xảy ra trên đường cẩn thận nói lại một lần, Trinh nương nghe xong vô cùng vui vẻ, lại bởi vì Diệu nhi phải rời xa nàng mà khổ sở.
50 Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Phong cùng Liêu thị thức dậy, tuy rằng hốc mắt Liêu thị còn có chút đỏ, nhưng cả người thoạt nhìn đã có gì đó khác xưa, lúc ăn điểm tâm, khi Liêu thị phá lệ tự múc cho Thẩm Phong chén cháo đã đỏ mặt.
51 Đoàn người thong thả đi tới thư viện Tùng Nhân ở Hồ Châu, nhìn bốn năm chiếc xe ngựa dùng tốc độ của loài rùa mà lăn bánh, Thẩm Huy có chút sốt ruột, liền thừa dịp mọi người nghỉ ngơi nói với họ.
52 Đêm đến, Tam Nha không được ăn chân gà, bởi vì buổi tối, Thẩm Huy chuẩn bị một bàn rượu cùng thức ăn, mời cả nhà Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh sang làm tiệc tẩy trần.
53 Uy hiếp của Lý Dịch Nhiên không thể nghi ngờ đã chạm trúng điểm yếu trong lòng mỗi người, ai cũng biết một khi chuyện này bị phát hiện ra thì sẽ có hậu quả gì, thư viện Tùng Nhân sẽ không cho phép đệ tử lén mua bán đề thi, càng không nói đến là đề thi của cuộc thi nhập núi vào ngày mai, nếu chuyện này bại lộ, hậu quả tuyệt không đơn giản là lần này không thể thi thôi, thư viện Tùng Nhân chú trọng nhất là phẩm chất của đệ tử, hoàn toàn có thể đem bọn họ liệt vào danh sách vĩnh viễn không được nhập môn.
54 Sáng sớm hôm nay tiến hành cuộc thi nhập núi, không khí rõ ràng rất lạ. Mọi người đều thức dậy thật sớm, trong lòng mỗi người đều vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng từ những điểm rất nhỏ cũng có thể nhìn ra có chút bất đồng.
55 Chờ tại Bích Thanh viên một lúc lâu, mới thấy đám đệ trư cuối cùng đi ra. Vương Trùng cùng Tranh nhi thấy Hàn Nhuận Trác thì liền tiến lên nghênh đón.
56 Thẩm Huy nhìn ánh mắt dại ra của bọn họ, mỉm cười, “Các ngươi đọc sách đã nhiều năm, không biết đã đọc qua bao nhiêu lời dăn dạy của thánh nhân. Cổ nhân vô dục mới bền, làm người cũng giống như vậy.
57 Đám Tranh nhi chính thức bắt đầu đi học, Thẩm Nghị cũng bắt đầu dạy học tại thư viện Tùng Nhân, khóa đức nghệ của Dương Xuân viện mỗi tuần chỉ có hai buổi, thời gian khác Thẩm Nghị đều dành để giúp đỡ Phùng tiên sinh xử lý những chuyện vặt vãnh trong Dương Xuân viện, hoặc đi giảng dạy vài khoa khác.
58 Cuộc sống tại thư viện của Thẩm Nghị dần đi vào quỹ đạo, hàng tháng có một ngày nghỉ, thời gian còn lại đều phải lên lớp, tuy nói khóa của hắn ít, nhưng bởi vì phải giúp Phùng tiên sinh quả lý Dương Xuân viện, việc vặt không bao giờ hết.
59 Tam Nha sau khi vào nhà lập tức quỳ xuống trước mặt Trinh nương, nước mắt lưng tròng bắt đầu dập đầu, “Phu nhân, đều do nô tỳ sai, nô tỳ không chăm sóc tốt cho thiếu gia, người phạt nô tỳ đi! Người đánh nô tỳ cho hả giận!”Ở nhà thì luôn như vậy, nếu không chăm sóc tốt cho đệ đệ, phụ thân sẽ đánh nàng.
60 Mấy ngày nay, thể tử cùng con đều rời đi, Thẩm Nghị vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Về nhà nhìn căn phòng lạnh tanh, có chút khoongq uen. Sau khi nằm xuống liền ôm gối đã thành thói quen, Thẩm Nghị đắp chăn xong, trong lòng có chút cao hứng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100