1 Liên Hân cả người nóng cháy, cơ thể giang thành hình chữ đại*, bị treo cao trên không trung, điểm mẫn cảm trên dưới toàn thân ngứa ngáy vô cùng.
Dâm dịch mang hương khí mê người rào rào từ trên rơi xuống, bên dưới một mảnh ngổn ngang, có vô số người đang đứng chỉ trỏ, vừa xì xầm to nhỏ vừa há mồm hứng lấy dâm dịch của cô.
2 "Aaa!"
Liên Hân giơ tay che ngực, sau đó liền cảm thấy không đúng, cho nên chuyển sang bụm mặt, rồi lại luống cuống phân một bàn tay đi che lại khu tam giác bên dưới.
3 Hôm sau, Liên Hân vừa đến chỗ làm đã bị quản lý gọi đi.
Mang tâm trạng lo lắng thấp thỏm mà đi vào, sau đó Liên Hân không hiểu ra sao mà được quản lý khen ngợi khích lệ một trận.
4 Đầu ngón tay của Lâm Lập Phong đặt ở bên ngoài tiểu huyệt mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho Liên Hân run rẩy cùng co rút từng đợt.
Cô nương theo tay hắn mà đong đưa, huyệt khẩu nhẹ nhàng khép mở, đem ngón giữa thon dài nuốt trọn đi vào.
5 Nam nhân đem lớp áo bọc kín nửa người trên của Liên Hân từng kiện, từng kiện cởi ra.
"Anh làm gì?! Đừng!"
Liên Hân dùng một tay đưa ra phía sau đánh đấm túi bụi, lại ngăn không được cánh tay hữu lực rắn chắc của hắn.
6 "Phong tổng. . . "
Bên ngoài có người gõ cửa.
"Mẹ kiếp!" Phong Khải Ninh thấp giọng mắng một câu.
Hắn vội vàng sửa sang quần áo, quét mắt một lượt kiểm tra quanh trong phòng.
7 Ngón tay Liên Hân vờn quanh ở ngoài do dự một chút, sau đó mời từ vạt áo luồn vào bên trong.
Cơ bụng của Lâm Lập Phong giống như bởi vì tay nhỏ lành lạnh chạm vào mà co rụt lại một chút.
8 Tô Tử Tích nhìn người trước mặt, rõ ràng là một nữ hài quần áo bảo thủ, cử chỉ ngoan ngoãn.
Cho nên, hắn cảm thấy rất tò mò đối với cái yêu cầu vô cùng tương phản với vẻ bề ngoài này của cô.
9 Liên Hân ghé mắt nhìn váy khám rộng thùng thình trên tường một cái, lắc lắc đầu, cặp ngực cũng hơi đong đưa theo.
"Cái đó người khác đã dùng qua sao? Vậy tôi không mặc.
10 Xe máy lao nhanh truy kích, gió mạnh quần quật mà táp vào mặt.
Liên Hân nhắm mắt lại, nghiêng người núp vào lồng ngực nam nhân.
Bỗng nhiên cảm thấy dưới mông xóc nảy một trận, hắn túm lấy cô cùng với xe máy dốc lực ném đến ven đường, sau đó hét lên một tiếng "Trốn đi!" rồi móc súng ra, lao người về phía trước.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi lệnh truy nã được phát ra, Kỳ Việt liền rời đi.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Khải Ninh ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi hơi co lại.
13 Địa phương này là một phòng khám tư nhân, bên ngoài thoạt nhìn vắng vẻ bình thường, cộng thêm kho chứa dược liệu bên cạnh cũng không đầy năm mươi mét vuông.
14 Sau khi dùng quần lót của Kỳ Việt kịch liệt mà xoa huyệt khẩu một đêm, Liên Hân miễn cưỡng làm cho hệ thống tinh luyện ra được một giọt dâm hương đậm đặc.
15
Tại biên cảnh ở một quốc gia nhỏ vùng Đông Nam Á
Đao Sẹo cúi đầu thật sâu, ngồi trước mặt Mãn Long.
Mãn Long đang xem một đoạn video, đó là do một tên thủ hạ lén thu lại.
16
Kỳ Việt hầu kết lăn lộn, lồng ngực phập phồng.
Hắn rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mang theo thật sâu áy náy.
"Thực xin lỗi, tôi.
17
Hai người đối diện nhìn nhau, đồng thời khó hiểu.
Liên Hân khẩn trương mà liếm liếm môi.
Kỳ Việt nhìn đến đầu lưỡi mị hồng, trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện một ít hình ảnh ra ra vào vào kịch liệt giao triền, hắn xoay đầu, hầu kết di động.
18
Nhân lúc Kỳ Việt rảnh rỗi, Liên Hân liền kéo hắn ở trong nhà học tư thế.
"Giáo viên" hết sức tận tâm, lịch học dày, đa dạng, tần suất cao, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
19
Liên Hân trì độn một lúc mới ý thức được bên kia rặng cây có người vừa đi vừa nhìn mình.
Cô cẩn thận liếc mắt một cái, cây cối thấp thoáng lờ mờ, nhìn không rõ lắm.
20
Nam nhân duỗi tay nâng cằm Liên Hân, đầu ngón tay vuốt ve dọc quai hàm.
"Thơm quá. . . "
Liên Hân phát hiện chính mình dựa sai chỗ rồi, vội vàng xua xua tay nói "Ngại quá, xin lỗi.