1 Cô ngồi trước gương nhìn kĩ gương mặt mình rồi đến trang phục, cho đến khi xác định khuôn mặt mình không tì vết, xinh đẹp, Tống Vãn Ca mới cầm chiếc bánh kem được gói rất tinh xảo, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
2 Tống Vãn Ca vẫn im lặng ngồi đến mười hai giờ khuya, mãi đến lúc cô không còn cố gắng được nữa, mệt mỏi rã rời mấy lần suýt ngủ quên, kỳ tích cuối cùng cũng xảy ra.
3 Mơ mơ màng màng, Tống Vãn Ca dường như ngửi thấy được hương thơm, ý nghĩ này làm nàng chấn động, rốt cục gắng mở hai mắt. Nàng nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ mộc trạm khắc tinh xảo, nệm cũng là loại thượng đẳng, mặc áo ngủ bằng gấm, tấm màn màu phấn hồng buông xuống trước mặt, còn có con bướm bằng ngọc treo rũ xuống.
4 Đứng trước tấm kính thuỷ tinh cao hơn nửa người được mài thành gương, Tống Vãn Ca lẳng lặng nhìn hình ảnh cô gái phản chiếu trong gương, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
5 Mặc kệ mình nghĩ như thế nào, hay mình muốn ra sao, nhưng xuyên qua rồi hồi sinh là sự thật, Tống Vãn Ca cũng chỉ có thể thở dài trấn an mình “Chuyện gì đến cũng đã đến rồi, không nên nghĩ nhiều nữa”.
6 Đêm hôm đó, Tống Vãn Ca mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất đẹp mà cũng rất ưu thương. Trong mộng, nàng đi vào một rừng hoa anh đào sặc sỡ kiều diễm. Một vùng tuyết trắng đập vào mắt, đẹp đến kinh tâm động phách, cũng đẹp đến đau đớn thấu tim.
7 Thời gian như nước chảy cứ thế mà trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba tháng. Mỗi ngày Tống Vãn Ca trừ ra ngoài thỉnh an Hoàng hậu thì cơ bản không hề bước chân ra khỏi cửa.
8 Đêm khuya, Tống Vãn Ca đang ôm Nguyệt Vãn Trần còn đang say trong mộng đẹp thì bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc. Bên ngoài không biết đang xảy ra chuyện gì, tiếng la hét, tiếng kêu cứu, tiếng vó ngựa, có cả tiếng kim loại chạm vào nhau, từng tiếng từng tiếng truyền vào tai làm người ta phải hoảng sợ.
9 "Ha ha, hoàng thượng thật anh minh, trước đó đã cho người canh chừng ở các góc trong hoàng thành. Xem ra lần này lửa rất lớn, như vậy không có người từ hoàng cung trốn ra được!”"Đại ca, con mẹ nó, vận may của chúng ta thật sự là quá tốt, không ngờ bắt được một đại mỹ nhân như vậy!""Cô nàng này, lão tử vừa nhìn là biết loại gà con rồi, thượng trước rồi tính sau!”"Đại ca, huynh mau làm nhanh một chút, mấy người chúng ta thay phiên chơi đùa, ha ha ha!""Các ngươi muốn làm gì?!" Tống Vãn Ca hét lớn, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn mười người đàn ông đang vây quanh mình, lời nói hạ lưu thô tục của bọn họ làm nàng thấy ghê tởm và hoảng sợ.
10 Ngồi trên ngựa xóc nảy suốt bảy ngày bảy đêm, Tống Vãn Ca vẫn còn trong cảm giác ngây dại, cả người không có chỗ nào không khó chịu. Nhất là bụng, liên tục cuộn lên, vừa đau vừa khó chịu, làm nàng muốn nôn.
11 Tống Vãn Ca nằm ở trên chiếc giường gỗ rách nát, ngủ một giấc là hai ngày một đêm. Tới đêm tối ngày thứ hai, nàng đã đói đến sắp chịu không được rồi, bụng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang, tỏ vẻ kháng nghị.
12 Khi tỉnh lại lần nữa, Tống Vãn Ca phát hiện cả người mình đều xích loã (không mặc đồ) đang ngâm mình trong một bồn tắm ấm áp. Trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa đủ loại nổi lơ lửng, theo nước gợn sóng, hương hoa thơm ngát át vào mũi.
13 Nước mắt Tống Vãn Ca sớm đã khô cạn, đôi môi bị chính nàng cắn đến vết máu loang lổ, sức lực toàn thân từ từ trôi đi, nàng không còn chút sức lực nào để tiếp tục phản kháng, chỉ có thể mặc cho bạo quân ác ma không biết thế nào là đủ ở trên người nàng dã man công chiếm cướp đoạt.
14 Dục Tuyết cung. "Nương nương, van xin người đứng lên dùng bữa đi!""Nương nương, người đã nhịn đói suốt ba ngày rồi. Nếu không ăn chút gì, sẽ có hại cho sức khẻo của người!".
15 Vì lấy lòng Long Ngự Tà, Tống Vãn Ca trưng cầu hắn ba ngày thời gian để ình chuẩn bị. Cũng may cầm nghệ của Lộng Ảnh không tệ, khỏi phải tìm Long Ngự Tà mượn cầm sư, miễn đi phiền toái.
16 "Hoàng thượng, mời ngài chờ trong chốc lát, thần thiếp đi thay quần áo, rất nhanh sẽ trở lại!"Tống Vãn Ca nói xong, cũng không đợi Long Đằng đế đáp lại, lập tức vội vã đi đến nội điện.
17 Lúc này đây, Long Ngự Tà dường như phá lệ nhiệt tình, cũng không tàn bạo như lần đầu. Hắn một mực đốt lửa trên người Tống Vãn Ca, cố gắng dò xét mỗi một chỗ mẫn cảm trên người nàng, không buông tha bất cứ chỗ nào.
18 Một đêm phóng túng cùng triền miên, làm cho toàn thân Tống Vãn Ca đau nhức uể oải. Nàng cảm giác ngủ rất trầm, nhưng không an ổn. Bạo quân ác ma kia ngay cả trong mộng cũng không tha nàng, bên tai dường như vẫn văng vẳng một âm thanh điên cuồng, giống như âm thanh ma quỷ chui vào trong đầu nàng.
19 "Ngươi tới làm gì?" Tống Vãn Ca ôm chặt Nguyệt Vãn Trần trong lòng, thân thể yếu đuối dường như phát ra run rẩy, nhưng đôi mắt mọng nước phát sáng cứ quật cường nhìn thẳng đôi mắt lạnh như băng của Long Ngự Tà, mang theo tràn đầy hận ý cùng oán phẫn.
20 Trời mùa thu mang theo thanh âm lá rụng, sáng sớm như giọt sương mới mẻ. Bầu trời tỏa ra chói lọi nhu hòa, vừa sáng tỏ cũng vừa mờ mịt. Cuối thu khí sảng, bầu trời trong xanh, không nhiễm một hạt bụi, trong suốt như đã được nước rửa qua, không chút tạp chất.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34