21 Hôm nay là lễ trung thu mỗi năm một lần của Long Đằng quốc, trên dưới toàn quốc đều vui mừng. Trời còn chưa tối hẳn, các nơi trong cung đã đốt đèn rực rỡ.
22 Trời chiều tan mất, bóng đêm dần dần dày đặc, trăng tròn sáng ngời từ từ mọc lên, treo cao trong trời đêm, sáng tỏ mặt đất đang được bao phủ bởi tầng sương mù màu xám.
23 Tống Vãn Ca dẫn Nguyệt Vãn Trần theo sát phía sau Long Ngự Tà, mới ra khỏi của cung cấm không xa đã có thể nghe rõ ràng tiếng đàn sáo hòa tấu từ trong chính điện của Tử thần điện truyền đến, đều là tiếng vui mừng, thỉnh thoảng trộn lẫn một chút ồn ào.
24 Tống Vãn Ca vừa thở ra một hơi, một ly rượu bạch ngọc bỗng dưng đưa đến trước mặt nàng, thanh âm ôn nhu kiều mị cũng vang lên theo. "Luyến phi muội muội, tỷ tỷ nghe nói Công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay nhìn thấy hình dáng, quả nhiên danh bất hư truyền.
25 "Hoàng thượng, hôm nay chính là lễ trung thu, cả nước cùng vui, thần thiếp đặc biệt vì Hoàng thượng chuẩn bị một điệu múa, hy vọng Hoàng thượng thích.
26 Quả không ngoài dự đoán, Yên quý phi mỉm cười, thân thiết dừng lại trước Tống Vãn Ca, thanh âm nhu mị kiều nhược, rất là êm tai, lại làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
27 "Hoàng thượng, sự kinh hỉ này ngài có hài lòng không?" Mắt Tống Vãn Ca chớp nhẹ, cười như không cười hỏi một câu. "Ca Nhi, cho trẫm xem tay một chút, có bị thương không?" Con ngươi đen thâm sâu phát sáng của Long Ngự Tà híp lại rồi mị, không đáp mà hỏi ngược lại.
28 "Tỷ tỷ!" Tống Vãn Ca vừa mới đi tới trước mặt Long Ngự Tà, đã nghe được Nguyệt Vãn Trần giòn giã gọi nàng một câu, trong tiếng nói trẻ con chứa dày đặc ủy khuất cùng bất mãn.
29 ghen tỵ đến đỏ mắt, mặt nổi gân, trong không khí dày đặc vị dấm chua, mà hai người ngồi trên ghế chủ vẫn nhu tình thân thiết, ngươi nùng (nùng trong nùng tình mật ý) ta nùng, tình cảm quá mức, giống như chung quanh tất cả đều không tồn tại.
30 "Được, cứ theo ý Tuyết Nhi. ” Long Ngự Tà thật sủng nịch hôn lên gò má của nàng ta, lập tức buông nàng ta ra. "Làm theo khả năng, không nên để mệt. ”"Uh.
31 "Thế nào, Luyến phi của Trẫm bây giờ đã hiểu rõ chưa, nàng rốt cuộc sẽ hát hay không hát?" Long Ngự Tà hí mắt nghênh đón đôi tròng mắt lạnh như băng chứa đầy chán ghét cùng phẫn hận của Tống Vãn Ca, khóe miệng lộ ra một mặt cười tà thâm sâu khó lường, một bàn tay to nhàn nhã chơi đùa với mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực của Phong Linh Tuyết, thỉnh thoảng đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
32 Đêm lạnh, như nước. Trăng sáng, treo cao. Tống Vãn Ca ngồi trên lan can bạch ngọc trong chòi nghỉ mát, lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm, ngẫu nhiên lắc lư hai chân nhỏ đang buông xuống một chút, mặc cho suy nghĩ mờ ảo, bay tán loạn.
33 Hàn Kỳ Hiên cười đến tà tứ mập mờ, vừa nói vừa nắm tăng thêm lực trên tay, căn bản không có ý buông ra. Buồn cười, thật vất vả mới có cơ hội ôm mỹ nhân vào lòng, thơm mát mềm mại, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay đây!"Ôm cái đầu ngươi! Muốn ôm về nhà ôm vợ của ngươi đi!" Tống Vãn Ca giãy dụa thân thể, vừa giãy dụa, vừa giận dữ hét, "Xú đàn ông, nhanh chóng bỏ ta xuống! Bỏ ta xuống!""Ồ? Nàng xác định muốn tại hạ thả nàng xuống thật sao?" Hàn Kỳ Hiên không có ý tốt cười cười, giả vờ muốn buông ra ngay hai tay đang ôm chặt Tống Vãn Ca.
34 Đêm xinh đẹp, ánh trăng như nước, gió đêm ôn nhu, nghênh diện nhẹ phẩy, hương hoa mai thơm mát khiến người muốn say. Trong hoàng cung, trên mái nhà cong của cung điện khắp nơi, đều treo đèn sáng ngời, ngọn đèn xuyên thấu qua các màn lụa mỏng, tản mát ra đủ mọi màu sắc, ánh sáng ngũ sắc lóng lánh, ngũ thải tân phân.
35 Một tiếng quát mạnh cuồng nộ chợt vang lên, Tống Vãn Ca và Phong Thanh Dương cả kinh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy Long Ngự Tà đứng ở ngoài hành lang, long bào màu vàng chói mắt, được ánh trăng màu bạc làm nổi bật, có vẻ lạnh lẽo mà uy nghiêm, càng tô đậm khí thế đế vương, bễ nghễ thiên hạ, không ai bì được của hắn, làm cho người ta không có lý do muốn thần phục"Hoàng thượng, ngài.
36 Long Ngự Tà xanh mặt, không thể để ý tới Tống Vãn Ca phản kháng và giãy dụa, một đường cưỡng chế kéo nàng về Long Ngự cung. Bọn cung nữ thái giám nhìn thấy hắn, lập tức cung kính quỳ xuống hành lễ.
37 Đêm nay, bóng đêm vô cùng chọc người, trăng sáng phía chân trời trên cao, rất tròn mà sáng, xinh đẹp mà thần bí. Ánh trăng sáng tỏ ôn nhu như nước, như thác nước phát triển mạnh mẽ, tràn đầy trong phòng.
38 "Ca Nhi, vì sao phải sa vào lòng tướng phụ?" Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà nổi lên một vẻ thối thối, vừa nghĩ đến cô gái nhỏ trong lòng hắn bị người đàn ông khác ôm qua, hắn lại hận không thể đem người đàn ông kia cho chó ăn.
39 "Ca Nhi, nàng thật đúng là không thắng được rượu, mới uống một chén nhỏ như vậy, đã say. . . “ Long Ngự Tà si mê nhìn ngắmTống Vãn Ca, nàng lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, tròng mắt bị sương mù dày che chắn, thái độ kiều mị đều lộ ra hết, ý thức dường như, thật sự rất giống như dáng vẻ của người say rượu.
40 Sáng sớm, một vòng ánh sáng mặt trời, tràn ra đỏ rực khuôn mặt tươi cười, từ từ dâng lên từ phương đông. Ánh vàng rực rỡ sáng ngời, xuyên qua những đám mây nhạt đang trôi, sương mù dày bị xua tan, ấm áp tan ra tan ra trải đều khắp mặt đất.