1 [Chúng Sinh Chi Kiếp] là một bộ văn tu tiên có tam quan rất thẳng.
Nói cụ thể hơn, trừ tình tiết tích cực hướng lên, tuyên dương mấy tư tưởng tà không thắng chính, bền gan vững chí ra, nó cũng là bộ truyện duy nhất nổi tiếng trên mạng sau khi viết được mười tháng, nhân vật chính ngay cả chụt một cái cũng chưa từng.
2 Nơi Văn Kinh đang ở, là một thôn nhỏ dưới chân dãy núi Tuần Dương.
Ở lối vào thôn có một suối nguồn trong vắt thấy đáy, trong trẻo ngọt ngào, mang theo linh khí, nghe bảo có tiên nhân đi ngang từng dừng chân tại đó uống nước, vì thế được gọi là thôn Thanh Tuyền.
3 Đầu thu, hoàng hôn.
Bầu trời âm trầm, mây đen thấp trũng, đè nén làm người ta không thở nổi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy đỉnh núi mơ hồ không rõ, thác nước cuồn cuộn như muốn nuốt chửng con người.
4 “Mùng chín tháng tám, hoàng hôn. Đoàn người Quân Diễn Chi trên đường gặp mưa, xin trọ lại ở thôn Thanh Tuyền. Trong thôn có một lão giả tên là Lộ Vân Phi, tóc mày hoa râm, lương thiện hòa nhã, cùng độc tôn Lộ Kinh sống nương tựa nhau.
5 Ngày hai mươi lăm tháng tám, trời thu khí sảng.
Văn Kinh cắn răng túm cọng cỏ và đá bên đường núi, leo lên vách đá gần như đã dốc thẳng chín mươi độ.
6 Trong Thanh Hư điện, tám đệ tử được dẫn đến đứng trước mặt các chủ phong, cách nhau hai trượng.
Sáu mươi mấy đệ tử tư chất tốt như Quý Khả Tình đã có chỗ về, đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt mơ hồ mang nụ cười.
7 Ngoài điện sắc trời đã tối, Văn Kinh cùng bảy mươi tân đệ tử đứng với nhau, lắng nghe tông chủ giảng môn quy: “Các ngươi nên phò trợ chính nghĩa, trảm trừ tà môn ngoại đạo, nghiêm cấm ma tu, không được tàn hại đồng môn…”
Văn Kinh lặng lẽ đưa mắt nhìn đệ tử áo xám vừa tranh đoạt lá cờ với mình bị người dẫn xuống núi, mở hệ thống ra, một cái khung màu xanh nhảy lên.
8 Hơn một tháng bình yên vô sự, hôm nay, Văn Kinh ra khỏi thạch thất, chuẩn bị đến vườn rau.
Vừa cúi đầu, lại thấy trên mặt đất có một thứ đen thui đang bò.
9 Ánh mắt nam tử thanh y sạch sẽ, trong vắt, chỉ đảo qua rồi lập tức dời đi, nhưng lại đặt lên con rùa nằm dưới đất. Hắn rũ hai mắt nói: “Rùa của ta biến mất bốn ngày, nghe Thiếu Ngôn nói nó đang ở chỗ đệ.
10 “Sư huynh đừng giết gã!” Văn Kinh hoảng loạn kêu to.
Chưởng của Hạ Linh chém xuống, linh khí trào ra, ngực Ngô Anh bị trúng đòn, thân thể bay ra mười mấy bước, thổ huyết ngã xuống, không biết sống chết.
11 Thạch thất tối đen, lạnh lẽo lại tĩnh mịch.
Quân Diễn Chi ôm eo Văn Kinh nhảy xuống, mặt không biểu cảm: “… Đến rồi. ”
“Đa tạ Quân sư huynh. ”
Hai chân Văn Kinh chạm đất, vội chạy vào nhà.
12 Hạ Linh ném con tiểu thú màu hoàng kim xuống đất, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ta. ”
Ngô Anh quỳ xuống vuốt thân thể tụ linh thú, khóe mắt đỏ bừng.
13 Toàn thân bị cự mãng quấn không thể động đậy một chút, Văn Kinh nhắm hai mắt lại, kiệt lực trấn tĩnh.
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên hiện ra một tin tức.
14 Tối mùng một tháng chạp, Văn Kinh thay y phục xong, kiểm tra một lượt những thứ cần mang khi tuần đêm. Đá truyền âm, bùa ẩn thân…
Bên giường là hai nắm linh thảo, do buổi sáng cậu tìm được trong núi, nhưng không biết có cần mang theo hay không.
15 Quý Khả Tình bay đi xa, Quân Diễn Chi dường như lại không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên ngã xuống đất, Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: “Sư huynh sư huynh!”
CPR (hồi sức tim phổi) và hô hấp nhân tạo chỉ sợ không có tác dụng, Văn Kinh đưa một luồng linh khí vào người Quân Diễn Chi, cầm máu cho hắn.
16 “Chúng đệ tử Thiên Hoành phong không tin chuyện Mục Chi Thu tu ma, bước ra khiêu khích Quân Diễn Chi và Quý Khả Tình. Quân Diễn Chi không muốn tranh luận với họ, lùi ra một bước nói: ‘Xin các vị tra rõ ràng.
17 Hai mươi chín tháng chạp, tuyết lớn.
Bạch y như tuyết, ngàn dặm lưu hương.
Thanh niên thân hình thẳng tắp, phong thái tuấn nhã, từ không trung đáp xuống, gương mặt tươi cười, cung kính đứng chờ.
18 Trăng sáng như nước, Văn Kinh bay giữa núi, đường núi sáng tỏ rõ ràng.
Cự mãng không có hành tung nhất định, hôm không trăng không thấy bóng dáng, ngược lại trong đêm ánh trăng phủ khắp, thỉnh thoảng có thể thấy nó.
19 Mỗi lần gặp lễ tết thêm nhớ người thân, đặc biệt là giao thừa.
Càng không cần nói, đây là một đêm giao thừa phải trải qua trong băng tuyền.
Xung quanh là thanh tùng sừng sững, tuyết trắng trĩu cành, trụ băng treo ngược, từ xa có thể thấy đỉnh của Tuệ Thạch phong, cự thạch Thanh Hư Tử như sắp bay lên, giống hệt tiên cảnh, cảnh sắc có thể gọi là tuyệt.
20 Do Đoàn Hiên muốn kiểm tra tu hành của đệ tử, mọi người không có tâm trạng nói cười, tự trở về phòng, hoặc là đi tu luyện thuật pháp, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng thần.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 61