1 LỜI NÓI ĐẦU “Tôi biết Hoang thôn ở đâu rồi. ” Đây là tiêu đề của một bài viết trên mạng BBS, kích chuột mở ra xem, hóa ra lại là những trang hoạt họa flash.
2 NGÀY ĐẦU TIÊN Vẫn còn nhớ buổi chiều mưa hôm đó, ngoài cửa sổ mưa khói mông lung mờ ảo, dường như mọi vật đang được nhìn thấy từ chiếc ống kính lọc ánh sáng, chỉ có thực vật là hớn hở hút lấy nước mưa, sắc xanh thẫm của những nhành cây đang lặng lẽ vươn ra.
3 NGÀY THỨ HAI Quả nhiên, đến đêm ngày thứ hai, hòm thư điện tử của tội nhận được thư trả lời của đối phương. “Chào anh: Tôi đã nói anh có thể không trả lời thư.
4 NGÀY THỨ BA Buổi sáng, tôi nhận được email hồi âm của nhân vật thần bí đó. “Chào anh: Anh thông minh hơn tôi tưởng một chút. ‘Hai đứa trẻ chơi trốn tìm trong căn phòng lớn?’ Ví von của anh rất thú vị, nhưng không được chuẩn xác lắm.
5 NGÀY THỨ NĂM Đúng vậy, ác mộng của tôi cũng dần dần bắt đầu rồi. Ban đầu khi viết "Hoang thôn,” tôi không hề ý thức được sức mạnh của nó lại lớn đến nhường vậy, khiến bốn sinh viên như bị trúng tà, hơn nữa họ còn thực sự tìm thấy Hoang thôn.
6 NGÀY THỨ SÁU Cuộc điện thoại bí ẩn lúc nửa đêm khiến tôi mệt mỏi vô cùng, trời đã sáng mà mắt tôi vẫn không tài nào mở ra được. Nhưng hôm nay tôi đã hẹn tới ban biên tập để bàn về chuyện bản thảo, buổi sáng vẫn cứ phải cố mà bước chân ra khỏi cửa.
7 NGÀY THỨ TÁM Lại mưa rồi. Những cơn mưa rả rích làm dịu mát Thượng Hải đang vào tiết giao mùa xuân hạ, mọi thực vật đều thức dậy mạnh mẽ trong làn mưa, vươn ra những cành xanh nõn xâm chiếm từng kẽ hở trong không gian.
8 NGÀY THỨ MƯỜI Mười… Đây là một con số đặc biệt, tôi cảm thấy nó giống một cánh cổng hơn, trước “mười” tôi từ từ đi đi lại lại trước cổng lớn, có thể chờ đợi cũng có thể quay đầu.
9 NGÀY THỨ MƯỜI MỘT Cả một ngày tôi đều dành để viết truyện mới, tôi hi vọng bộ tiểu thuyết mới này đủ để khơi gợi tư duy và khuôn mẫu đã định của tôi trước đây.
10 NGÀY THỨ MƯỜI HAI Sáng hôm sau, tôi ra khỏi nhà đúng giờ. Vẫn là ngồi tắc xi tới trường của Hàn Tiểu Phong, cẩn trọng trà trộn vào trong trường, đứng dưới kí túc nữ mà cô ấy ở.
11 NGÀY THỨ MƯỜI BA Hôm nay là ngày thứ mười ba của câu chuyện. Với người phương tây thì đây là một ngày vô cùng đen đủi, càng trùng hợp hơn nữa, hôm nay lại là thứ sáu.
12 "Ban đầu vẫn chưa phát giác ra, nhưng Xuân Vũ vừa nhìn đã nhận ra ngay, bởi vì cô ấy rất thích những đồ trang sức như vòng ngọc. Lúc đó chúng tôi đếm sơ qua, tổng cộng có trên dưới hai mươi thứ bằng ngọc, to thì có đường kính khoảng mấy chục cen ti mét, nhỏ thì bằng ngón tay cái.
13 NGÀY THỨ MƯỜI BỐN Có lẽ do hôm qua trong quán cà phê nghe thấy những câu chuyện quá khủng khiếp về Hoang thôn, nên cả ngày hôm nay lòng dạ tôi bất an, bên tai hình như vẫn còn văng vẳng tiếng của Tô Thiên Bình, giọng nói run rẩy đó giống như một hố đen, không ngừng hút lấy linh hồn của người nghe.
14 NGÀY THỨ MƯỜI LĂM Dãy hành lang bệnh viện thần kinh nồng nặc một mùi rất đặc biệt, ánh nắng chiếu rọi vào phòng từ một bên cửa sổ, không giống như không khí mà tôi từng tưởng tượng.
15 NGÀY THỨ MƯỜI SÁU Hôm nay là ngày thứ mười sáu của câu chuyện, bắt đầu từ ngày hôm nay bạn sẽ phát hiện ra câu chuyện này đã tiến vào một mê cung mới.
16 NGÀY THỨ MƯỜI BẢY Kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ còn lại có mười ngày. Bởi vì mười ngày sau, quán trọ Hoang thôn số 13 đường An Tức sẽ bị xe ủi đất san bằng.
17 NGÀY THỨ MƯỜI TÁM Hai tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, tôi đi loanh quanh trong vài con phố trên đường An Tức. Tôi tới trước căn nhà hồi nhỏ ở trước đây.
18 NGÀY THỨ MƯỜI CHÍN Buổi sáng tỉnh dậy, chiếc nhẫn ngọc vẫn đeo y nguyên trên ngón tay tôi, tôi nhẹ nhàng vuốt vuốt nó, vẫn giống hệt hôm qua, giống như đã mọc vào da thịt tôi không chút động đậy.
19 NGÀY THỨ HAI MƯƠI Có lẽ do “cuộc gặp gỡ kì dị” tối qua, mãi tới tận mười giờ sáng tôi mới ngủ dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt đầu tiên là thấy đôi mắt của Tiểu Sảnh, hóa ra cô ấy đánh thức tôi dậy.
20 NGÀY THỨ HAI MƯƠI MỐT Buổi sáng, lúc tôi tỉnh lại, mặt trời đã soi thẳng vào trán. Tôi mơ màng bò dậy, chỉnh lại mái tóc rối bù, xuống dưới nhà tìm Tiểu Sảnh.