61 Trên con đường bằng phẳng rộng lớn, một đội ngũ thật dài đang cấp tốc vội vàng đi. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy đội ngũ này khổng lồ mà xa hoa, số người đi theo ước chừng đông ngàn người, của hồi môn trân bảo lại nhiều vô số kế.
62 Ánh sáng của trăng mênh mông trong trời đêm, đối diện với gió nhẹ nhàn nhạt thổi. Sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng vằng vặc, trong nháy mắt lại là một đêm trăng tròn say lòng người.
63 Ánh trăng treo cao phía chân trời, tròn mà sáng, mỹ lệ mà thần bí. Ánh trăng sáng tỏ bóng rõ như nước, như tấm vải ào ra, tràn đầy mặt đất. Gió đêm từng trận từng trận thổi qua, nhẹ nhàng, dịu dàng, tinh tế, giống như sợ hãi quấy nhiễu mộng đẹp của đôi tình nhân.
64 Thời gian nhàn nhã yên tĩnh thoáng một cái đã qua, trong nháy mắt đã qua nửa năm. Tống Vãn Ca đã mang thai hơn chín tháng, cách ngày sinh dự tính còn chưa đến năm ngày.
65 Trong đình bách hoa, Tống Vãn Ca mỏi mệt dựa vào trên lan can, ngẩng đầu ngóng nhìn phong cảnh liễu xanh lướt trên đầu hè bên ngoài lan can, hương hoa bay khắp bầu trời dừng ở trên đường mòn, dường như trải lên một tầng thảm trắng.
66 Trong Liên Ca lâu. Lúc này, đã là màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ lên. Tống Vãn Ca ở trong phòng ăn đi tới đi lui, ánh mắt lo lắng thường thường nhìn về phía ngoài cửa, vẫn như cũ không thấy bóng dáng trong lòng chờ mong xuất hiện, thần sắc bất an trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
67 Bóng đêm đen đậm như mực, đèn rực rỡ lóe ra xinh đẹp. Đêm nay Mỹ Nhân lâu có vẻ càng náo nhiệt, trước cửa lầu chính xe ngựa như nước, người người di chuyển, giăng đèn kết hoa, ồn ào sôi sục.
68 Mỹ Nhân lâu. Một gi¬an nhã các trang trí hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã trên lầu hai, chỉ thấy một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, thần thái thanh thản ngồi trên chiếc bàn gỗ khắc hoa gần cửa sở, ưu nhã nếm trà Phổ Nhỉ tốt nhất.
69 Trong Linh Tuyết cung. Tối hôm qua ngủ được có chút hương vị ngọt ngào, tinh thần Phong Linh Tuyết tốt mười phần, sáng sớm hôm nay trở dậy. Giờ phút này đang thanh thản nửa ngồi nửa nằm trên giường êm trong phòng ấm, trên tay cầm một quyển Kinh Thi, ngẫu nhiên lẩm nhẩm một hai trang, đôi mắt mỉm cười không chút để ý thỉnh thoảng liếc về phía cửa phòng một cái, giống như đang chờ ai.
70 Buồn ở ngự thư phòng nghiêm chỉnh phê tấu chương cả buổi chiều, tới gần mười giờ tối, Long Ngự Tà mỏi mệt mới phân tán tâm thần, hồn bay từ chỗ nào trở lại Long Ngự cung của mình.
71 Mỹ Nhân lâu, Khuynh Thành các. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ được trạm khắc hoa văn tinh mỹ rọi vào bên trong, tạo nên một căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng óng ánh.
72 Đầu mùa hạ, trống rỗng vạn dặm. Ánh mặt trời ấm áp như con thoi xuyên qua từng kẽ hở cứ chậm rãi trôi đưa. Mùi cây tử đàn tràn ngập trong không khí, đem tất cả hư không trong thiên địa tràn đầy.
73 “Mặc, xảy ra chuyện gì?” Tống Vãn Ca không rõ vẻ mặt Liên Mặc sao chợt đột nhiên trở nên lo âu ngưng trọng như vậy, dáng vẻ giống như đại họa đến trước mắt, khiến nàng cũng hoảng hốt sợ hãi theo.
74 Sau khi một hàng ba người trở lại nhà trọ Thanh Phong, Hàn Kỳ Hiên thuê một gian phòng tốt nhất. Bĩu môi nhìn Tống Vãn Ca tự làm, thật cẩn thận lại đau lòng không thôi rửa sạch băng bó vết thương cho Liên Mặc, bọt khí chua ở đáy lòng không ngừng bốc ra ngoài, thật hận sao không phải người bị thương giờ phút này là mình, bất mãn cùng ghen tị với Liên Mặc không khỏi lại sâu sắc vài phần.
75 Đêm, đen như mực, lạnh như nước. Trăng, sáng như bạc, tĩnh như gương. Trong Tuyết Dục cung, đèn cung đình tươi sáng, tất cả như trước không có thay đổi chút nào, các nơi cũng sạch sẽ như cũ, không thấy tro bụi.
76 Thiên Ma Cung. Trong Anh Hoa Tiểu Trúc, ‘A’ một tiếng kêu lên, một bóng dáng thướt tha nhỏ bé xinh đẹp từ trên dây cáp rớt xuống lần thứ n. “Hàn Kỳ Hiên, mau đưa ta lên, ta muốn làm lại.
77 Trong trời đêm đen đậm như mực tràn ngập ưu thương vô biên vô hạn. Đã qua một khoảng thời gi¬an rất dài, Tống Vãn Ca vẫn cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, hai tay ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Long Ngự Tà, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
78 Trong trời đêm đen đậm như mực tràn ngập ưu thương vô biên vô hạn. Đã qua một khoảng thời gi¬an rất dài, Tống Vãn Ca vẫn cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, hai tay ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Long Ngự Tà, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
79 Phủ thái tử Hổ Khiếu quốc. Bên trong gian phòng hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã, trong trong ngoài ngoài đứng đầy ngự y. Sau khi thay nhau khám bệnh, một đám ngự y đều bó tay hết cách, không khỏi cúi đầu cúi mắt, khẽ run thân mình, trên mặt mang biểu tình kinh sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
80 Tại phòng nghị sự của Thiên Ma Cung. Trong đại sảnh, trước bàn gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên ngồi đối diện nhau, trầm mặc không nói.