1 Cô độc, là từ nói về kiếp này của nàng, trong lý lịch, nàng cũng chỉ có một mình, cho nên nàng cũng không biết nàng có người thân hay không. Cô nhi viện nuôi nấng vài năm, khi nàng 7 tuổi, 1 người phụ nữ nhìn rất có khí chất nhận nuôi nàng, “Sau này ta chính là mẹ của con, từ giờ con sẽ được gọi là Tư Mã Nguyệt Trần.
2 Ánh mắt Tư Mã Nguyệt Trần tối sầm, dường như vừa đi qua một đường hầm dài dằng dặc, mơ một giấc mộng, ý thức nàng mất đi. “Tiểu thư, tiểu thư, hu hu….
3 Nơi Tư Mã Nguyệt Trần đầu thai trước đây chia làm ba quốc gia, ba nước thực lực tương đương, ai cũng có tham vọng nhất thống thiên hạ, dẫn đến chiến loạn liên miên.
4 Vương Nhạc Cập, hiệu thuốc bắc nổi danh kinh thành, có 10 năm lịch sử phong ba. Phó Cát, chưởng quầy hiệu thuốc, là một lão nhân hoà ái. Hắn mới mất vợ, sau không lấy thêm ai, chỉ có một con trai tên là Phó Tử Minh.
5 “Lâm đại phu, bệnh của ta bao giờ mới khỏi? Vì bệnh này, khụ khụ…. . Ta đã ở Vận Kinh (thủ đô Tiển quốc) nán lại mấy ngày. Cứ tiếp tục thế này, hàng hoá của ta không kịp đến Vân Châu mà giao dịch mất.
6 Mắt thấy thuốc viên của hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập thành công, các hiệu thuốc khác cũng tới xin chỉ dạy. Đối với phương pháp chế tạo thuốc viên, Lâm Vũ không ngại chia sẻ với mọi người, nhưng chưa được chưởng quầy cho phép, bận tâm cạnh tranh trong cùng ngành, nên cũng không dám tuỳ ý dạy người khác.
7 Tiểu Hàng nghe lời nàng cầm lấy bức tranh, nhẹ nhàng cuộn lại, không nghĩ nhiều, đến ngày thứ hai, yên lặng đến phòng tranh lớn nhất Vận Kinh – Duy Bảo Lâu.
8 Nghe xong Tiểu Hàng kể lại, Lâm Vũ không khỏi vui mừng nhướng mày, không nghĩ tác phẩm của nàng nhanh như vậy đã được chủ nhân Duy Bảo Lâu – phòng tranh nổi tiếng thế giới tán thưởng.
9 Hàn Dư không biết hình dung tâm trạng bây giờ như thế nào, ôm Lân Phong, bảo xe ngựa đi xa rồi mới nhớ chưa hỏi hắn ở nơi nào, nhưng cũng không muốn đưa hắn trở về.
10 Mùa xuân đến, vạn vật nảy mầm, trăm cây nở hoa, Lâm Vũ đứng ở đầu thuyền, hít thở không khí tươi mát nguyên thuỷ mang theo hương vị bùn đất này, đắm chìm trong ánh sáng lan tràn, kệ cho gió xuân tuỳ ý vỗ về mái tóc như tơ của nàng, cũng vì du thuyền chầm chậm đi lên mà vô cùng thoải mái hài lòng.
11 Hoa Tiển cung trong hoàng cung của Tiển quốc, là tẩm cung hoàng đế, hoàng đế hàng ngày ở nơi này xử lý quốc sự. Vài năm nay ở nơi nay, vì chưa từng sắc phong phi tần, Hoa Tiển cung thành nơi Tào Thịnh thường xuyên đến nhất.
12 Chơi xuân trở về, Lâm Vũ cùng Tiểu Hàng đều khôi phục thân phận nữ tử, chỉ là vẫn giữ nguyên khuôn mặt dịch dung, vì khuôn mặt này quen thuộc, người liên quan đến hiệu thuốc cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
13 Được Lâm Vũ đồng ý, Lan Cơ cảm thấy thoải mái không ít, lại nghĩ tới việc ca hát, “Muội muội, ngày ấy ngươi hát “Quốc trường ca”, tỷ tỷ rất thích, có thể dạy ta hát không?”Lâm Vũ cười nói: “Có gì không thể.
14 Một tiếng “Thông hành” vang lên, Trương công công dẫn theo hai cỗ xe ngựa đi vào hoàng cung. Trong xe ngựa Lâm Vũ không khỏi nhấc rèm cửa sổ lên, chỉ thấy một bức tường cao vắng vẻ, trong cái nắng gay gắt lại càng có vẻ thê lương.
15 Lâm Vũ đứng một bên nhìn đến cảnh này, không có lên tiếng, nàng có thể cảm thấy nơi này có ẩn chứa chuyện rắc rối phức tạp gì đó, mà nàng đang lưỡng lự ở bên ngoài chuyện này.
16 Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vũ cùng Lan Cơ liền đi gặp Vương cô cô, các nàng nói với nàng ý tưởng sáng tỏ về hiến nghệ lần này. Vương cô cô hai lời chưa nói, gật đầu tỏ vẻ toàn lực ủng hộ.
17 Thừa cơ hội độc phát tán, Phó Tử Minh nhanh chóng thả một vật dưới gối Lâm Vũ, nhẹ nhàng đứng dậy, thấy vẫn không có động tĩnh, liền vận khí truyền âm: "Huynh đệ trên xà nhà, có thể ra ngoài nói chuyện hay không?"Mặt Tào Thịnh trầm xuống, cũng dùng chân khí đem thanh âm truyền ra, "Tốt! Ngươi đi theo ta.
18 Ban đêm, trong Hoa Tiển cung, Tào Thịnh đang phê duyệt tấu chương khắp nơi. Lúc này, bên ngoài báo: "Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yếu kiến. " Tào thịnh vẫn nhìn tấu chương, "Gọi hắn tiến vào! Tất cả các ngươi lui ra.
19 Lan Cơ nhanh chóng đứng dậy, vừa định thở dài, lại cảm thấy thân mình đã bị ôm chặt, nàng không khỏi kinh hô: “Chủ công!”Người ược xưng là chủ công, đúng là Lục hoàng tử của Nhạc quốc lúc trước, trước mắt tự xưng là Lục thái tử Viên Kiệt.
20 Đêm đã thật khuya, Hàn Dư vẫn một mình đứng ở trong thư phòng, suy tưởng với những bức hoạ cuộn tròn, từ ngày hắn ở Thuý Vi các nhìn thấy Trương Cửu bộ dạng khả nghi, liền vội vàng lao tới hoàng cung bẩm báo hoàng thượng, liền không còn nhìn thấy Lâm Vũ.