1 Hắn cúi đầu, nhìn xuống phía những người mặc áo khoác màu trắng đi tới đi lui,nhìn nam hài vẫn không nhúc nhích trên bàn phẫu thuật,nhìn những người mặc âu phục màu đen bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt thương tiếc.
2 “Nga~ nguyên lai sự tình là như thế a” Đám khói cũng chính là A Phong,mấy ngày nay lúc nào cũng quấn quýt lấy Linh,cuối cùng cũng hỏi ra nguồn gốc xuất phát của Linh.
3 “Không được,không có khả năng lại cho ngươi như thế này mà tùy tiện đi loạn khắp nơi,phải tìm một chỗ đem ngươi đi dấu, đứng lên đứng lên a” A Phong một mặt nhắc lại một măt di chuyển vòng tròn.
4 Tiêu Mẫn Nhi là một cô gái lạc quan vui vẻ, sống vô ưu vô lo, à ờ, chí ít là trước khi nàng biết được Tiêu Chinh, cũng là cha nàng muốn đóng gói nàng đem gả cho một gã đàn ông có tiền đồ tươi sáng thì nàng vẫn là một người cả ngày chỉ ăn xong rồi ngủ.
5 Tiêu Mẫn Nhi rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng có khả năng thần thông quảng đại như vậy sao? Kỳ thật không phải như vậy, không cần đánh giá cao chỉ số IQ cùng với năng lực của nàng.
6 “Vì sao ta lại ở chỗ này?” Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn chữ trên bảng hiệu “Thật sự đầu choáng váng mất rồi, vẫn là về nhà vẫn hơn”
“ai,u tiểu thư,đừng đi a,mau vào đi”Âm thanh nịnh nọt của một người ngay tại thời điểm Mẫn Nhi xoay người truyền đến.
7 Sáu năm sau.
Một tiểu nam hài đại khái sáu tuổi, mặt vô biểu tình mà đẩy cửa phòng.
Mặc dù là thiếu đi vẻ mặt hoạt bát, sinh động của một đứa trẻ sáu tuổi nên có.
8 Ăn cơm chiều xong,Tiêu Dật đang giúp bà ngoại thu dọn bát đũa, chỉ thấy Tiêu Mẫn Nhi như có điều suy nghĩ mà theo dõi nhìn hắn.
“Dật Dật” Mẫn Nhi vẻ mặt nịnh hót mà mở miệng nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không việc đến trường a.
9 “Vì sao a,Dật Dật,ánh mắt của ngươi xinh đẹp như vây. Làm sao lại muốn đeo kính áp tròng đen ni?. Bất quá,nhìn ngươi như thế này cũng xinh đẹp,đáng yêu.
10 Tiêu Dật đang nằm úp trên giường đọc sách,Tiêu Mẫn Nhi kích động mà vọt tới:“Dật Dật, ngươi đoán xem,vừa mới xảy ra chuyện gì?”.
“Ngươi nhận được điện thoại của tiểu học Lưu Kim,nói ta trúng tuyển rồi”.
11 Tiêu Dật không hiểu tại sao bị người ta kéo,vừa quay đầu lại chỉ thấy một người tóc đen,mắt xanh lam,phấn điêu ngọc trác,mặt mày của tiểu nam hài mang theo vẻ kiêu ngạo,ngây ngốc nhìn mình,còn nói mình xinh đẹp,
“Ngươi có chuyện gì không”.
12 “Tốt lắm,chúng ta có lẽ bắt đầu vào học đi,về nội quy của lớp chúng ta sẽ nói vào giờ sau,mọi người đem màn hình plasma mở ra,hôm nay chúng ta giảng tới……”.
13 Ăn cơm xong lại muốn bắt đầu học rồi.
Trong giữa tiết học đầu tiên của buổi chiều,sự tinh nghịch và ghét học của tiểu hài tử dần dần lộ ra.
Trong phòng học trở nên ồn ào.
14 “Không cho phép ngươi tranh với ta”.
“Ai để ý đến ngươi”.
“Cô Tiêu để ta chiếu cố Dật”.
“Ta là tỷ tỷ,các ngươi đều phải nghe ta”.
“Thiết,chỉ tại bác sĩ đem ngươi từ trong noãn tương đi ra trước,thì ngươi là lão đại sao?”.
15 Thời gian trôi qua rất nhanh,Tiêu Dật đi học đã được một tháng rồi.
Trong một tháng này, sự quấy nhiễu của ba chị em Ti gia chiếm phần lớn,ngay cả Lưu Minh đối với ham muốn học hỏi của Tiêu Dật càng đặc biệt yêu thích,thường thường phụ đạo riêng cho hắn.
16 “Lâm tiên sinh,mời ngồi”. Hiệu trưởng mỉm cười,ra lệnh cho người máy đưa trà cho Lâm Văn Thanh.
Lâm Văn Thanh đau lòng khi nhìn những vết thâm tím trên mặt hai vị thiếu gia bảo bối,đồng thời cũng có chút tự hào,hai vị thiếu gia lấy hai địch bốn,đối phương bên kia cũng không chiếm được hơn chút tiện nghi nào.
17 “Tu Khải thiếu gia”. Lâm Văn Thanh gọi Ti Tu Khải mới từ phòng sách bước ra.
“Chú Lâm,có chuyện gì sao?”. Một nam tử chừng hai mươi tuổi bề ngoài thanh tú dừng lại.
18 Bị Tiêu Dật bất thình lình lao vào lòng,người nọ nao nao,lập tức cực kỳ thuần thục mà ôm lấy Tiêu Dật: “Ngoan,bảo bảo đùng sợ,có ba ba ở đây,không có việc gì được”.
19 “Xin hỏi,ngươi là tiểu thư Tiêu Mẫn Nhi phải không?”.
Mẫn Nhi đang trong quầy sửa soạn lại đồ đạc,chợt truyền đến một giọng nam dễ nghe. Gương mắt lên nhìn là một nam tử thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi.
20 Chủ nhật đúng là thời gian để cho con người thoải mái,không cần dậy sớm,không cần làm việc,có thể ngây ngốc ở nhà cả ngày,ha ha,hát hát ngủ ngủ vui đùa một chút.