41 “Thế nào,còn kịp không?”. Ti Lưu Giác và Tiêu Dật lén lút tiến vào hội trường,đi vào tới bên cạnh Ti Lưu Du và Ti Lưu Cẩn đang xem chừng xung quanh.
“Sao các ngươi đi lâu như vậy?”.
42 “Chào thầy”.
“Trò Tiêu à Ti Lưu Dật,vào đi”.
Tiêu Dật mang theo bài tập của Lưu Minh giao cho riêng nó đi vào phòng làm việc của hắn.
“Đã làm xong hết chưa?”.
43 Trong vườn trăm hoa đua nở, dưới tán cây cành lá tươi tốt, bốn đứa nhỏ ngồi vây quanh thành một vòng.
“Dật Dật, cái này ngọt này,không ngấy chút nào, ngươi thử xem”.
44 Cùng Mộc Tuyết Dương từ dãy phòng học bên kia đi tới, trên đường gặp Lưu Minh.
“Hóa ra các ngươi quen biết nhau rồi a”. Lưu Minh tủm tỉm cười nhìn hai người.
45 Vài ngày trôi qua, Mộc Tuyết Dương cùng với nhóm ba người Ti gia ở cùng một chỗ cũng không tồi, có lẽ bởi vì tính cách của Mộc Tuyết Dương có sức hấp dẫn, mà cũng có lẽ bởi vì tất cả mọi người đều muốn Tiêu Dật có thể vui vẻ, mặc dù đôi lúc cũng có những câu chua chua thoát ra, nhưng nói tóm lại vẫn là rất hòa thuận.
46 Tiêu Dật có chút hơi buồn bực, bởi vì sao ư? Bởi vì nó không hiểu tại sao lại lòi ra một ‘cái đuôi nhỏ’.
Cũng không biết mình ngày hôm qua đã làm cái gì sai, làm cho đứa trẻ không sợ trời không sợ đất này ba chân bốn cẳng bỏ chạy, sau đó sáng sớm hôm nay lại chạy đến trước cửa lớp nó ‘nằm vùng’, ngoại trừ lúc đi học, một tấc cũng không rời, gắt gao đi theo.
47 Là nơi này.
Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn cửa chính bệnh viện khí thế to lớn, một chứ Mộc rất to dưới ánh nắng mặt trời lấp lóe sáng lên.
Buổi chiều, giống như mọi ngày đi tới chỗ Lưu Minh, nhưng không thấy Mộc Tuyết Dương đâu, hỏi Lưu Minh lúc sau mới biết dường như đêm qua tình hình thân thể hắn chuyển biến xấu,hôm nay vẫn còn nằm trong bệnh viện kiểm tra.
48 (*) Cái này bao gồm: bằng mặt không bằng lòng hoặc bằng lòng không bằng mặt , không biết có câu nào tương đương không ta, ai biết chỉ cho ta.
Từ trong bệnh viện đi ra, vẫn chưa đi tới bến xe bus bên kia,Tiêu Dật đã bị một người chặn lại.
49 Bước vào cửa chính của Ti gia, khó có khi nào lại thấy yên tĩnh như thế này, Tiêu Dật vừa khó hiểu tại sao không thấy ba cái đầu củ caỉ đỏ của ba người hay bám dính đâu, vừa đi lên lầu.
50 Thời gian nhanh như bay, thoáng chốc đã qua một năm.
Tiêu Dật và Ti Lưu Cẩn còn đang ở trong tiểu học Lưu Kim cùng Mộc Tuyết Dương và Nam Cung Hạo Nhiên chơi đùa, mà hai chị em Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác cũng là bận bận bịu bịu,thời gian ở trường hiếm khi cùng bọn họ xuất hiện cùng một lúc,sau khi tan học lại mỗi người đi một hướng.
51 Tiêu Dật thoáng quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt tím lam sâu sắc kia: “Tại sao ngươi lại ở đây?”.
Ti Tu Dạ thỏa mãn mà ôm lấy người Tiêu Dật, cười nói: “Không phải vì Dật Nhi nhớ ta sao, ta đã tới rồi đây”.
52 Màn đêm buông xuống,mà khách sạn Thanh Hòa vô cùng nổi tiếng của Lưu Kim đang vô cùng náo nhiệt bắt đầu tiếp đón những rất rất nhiều khách quý của nó.
53 Ti Lưu Cẩn số sướng thật. Trông những người xung quanh đang nhìn chằm chằm,Tiêu Dật trong lòng nghĩ.
Ti Lưu Cẩn đang bị thủy đậu đau đớn mà nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Dật,cho dù không tức giận cũng thấy khổ sở rồi.
54 Ngày hôm sau, Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương ngồi trong vườn hoa nói chuyện phiếm.
“Nói như vậy,bây giờ nhóc Ti Lưu Cẩn nhất định là rất bi thảm rồi”.
55 (*) La sát: hay còn gọi là Rakshasa: một con quỷ trong thần thoại Ấn Độ và Phật giáo. Vì vậy tớ dịch tạm là ác quỷ. Ngoài lề xíu trong các La sát có bà la sát là một nữ hung thần, một thứ quỷ ăn thịt người =)).
56 Bầu trời bên ngoài dường như đang tối lại,ánh sáng bên trong phòng cũng đang dần mờ đi.
Cánh cửa rốt cuộc lại mở ra một lần nữa.
Dựa theo ánh sáng bóng đèn ngoài cửa, Tiêu Dật nheo mắt lại, thấy được ngoài tên đàn ông có vẻ mặt u ám và ‘ngài hải ly’ ra còn có hai tên nữa, một tên ‘xấu xí’, một tên ‘bụng phệ’, cả hai tên đều có điểm chung đó là khuôn mặt bỉ ổi.
57 “Dật Nhi”.
Tiêu Dật nghe thấy tiếng gọi, nhìn qua phía cửa, sau đó cúi đầu xuống nhìn con dao găm làm bằng tử ngọc trong tay.
Ti Tu Dạ đi nhanh tới,xông về phía trước, đoạt lấy con dao trong tay Tiêu Dật, xử lý nhanh chóng gọn lẹ bốn tên đang không cử động được dưới đất, một nhát lấy mạng, không chút dây dưa.
58 “Lần đầu tiên gặp mặt, mong giúp đỡ nhiều hơn”. Đối thủ,của ta.
Ti Hoàn không cảm kích nói: “Ta cũng không phải đến để thăm bệnh nhân. Ta chỉ là đến xem người được đối xử như chủ nhân kế tiếp của Ti gia là người như thế nào thôi”.
59 “Vậy là anh không có cách nào để tìm cậu ấy sao?”. Tiêu Dật cảm thấy mình bị kẻ khác cho là có âm mưu hèn hạ thì thật là buồn cười.
“Tôi nghĩ cậu ấy chắc là đang ở trong gia tộc”.
60 Mắt Ngô Địch lóe sáng: “Nhóc vừa mới nói cái gì thế?”.
Tiêu Dật hơi hơi mở to mắt ra: “Nói là cháu cùng chị Du sẽ lập tức đi ngay a, chẳng lẽ Ngô gia gia hối hận rồi sao, muốn đem bọn cháu đi chịu phạt sao?”.