141 Bên trong câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’, là một cảnh huyên náo, khắp nơi nơi đều là những người mặc những bộ quần áo khác nhau đi đi lại lại.
Bên này.
142 Màn đêm buông xuống, tại một tòa biệt thự lẻ loi ở ngoại ô phát ra rất nhiều đốm sáng, xung quang là những bịu cây, xa xa hơn một chút nữa chính là đất hoang.
143 Trong phòng khách Ti gia, trên ghế salon có một người đàn ông ngồi, xung quanh thân hắn áp xuất giảm xuống thấp. Ngồi ở đó còn có hai thiếu nam thiếu nữ có khuôn mặt giống nhau, hận không thể càng ngồi xa hắn càng tốt, rồi lại không dám động đậy một chút, sợ sẽ đem khẩu pháo hướng về phía mình.
144 Tầm mắt mọi người đều nhất trí hướng về phía cầu thang.
Thiếu niên tuyệt sắc có đôi mắt màu tím kia không phải Dật Dật sao.
“Dật Dật,em không sao chứ?”.
145 Tiêu Dật đối với câu thông báo bất thình lình thì cảm thấy rất khó hiểu.
Lúc Ti Tu Dạ nói ra: “Tôi là Ti Tu Dạ, là người theo đuổi em”. Nghe được câu này, nó theo bản năng buột miệng nói ra:
“Tôi là Linh, không phải Linh Ảnh, anh đừng có nhận nhầm nha”.
146 “Anh cảm thấy thế nào rồi?”.
Tiêu Dật không chú ý đến phản đối của Linh Ảnh, kêu người hầu đem đồ đạc của Ti Tu Dạ dọn đến phòng mình, vừa đo nhiệt độ cơ thể, vừa truyền nước biển, hơn nửa ngày mới dừng lại.
147 Ý thức đã thanh tỉnh lại, nhưng mà Tiêu Dật vẫn nhắm hai mắt không muốn mở, nó cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, không ngừng đảo qua khắp người nó.
148 Lúc Tiêu Dật và Linh Ảnh đến nhà ăn, Ti Tu Dạ không hề bất ngờ.
Hắn biết rõ Tiêu Dật, lạnh lùng như nó, trên thế giới này cũng không có nhiều người làm nó bận tâm, nhưng mà một khi đã đặt ở trong lòng rồi thì khó có thể thay đổi được.
149 Chuyện kể rằng, cái ngày mà ông chú nội gián đáng thương bị Tiêu Dật và Linh Ảnh bắt được, với tư thế cao quý dù chết cũng không hé răng nửa lời, một người cao to vạm vỡ như hắn thì đã trải qua rất nhiều loại tra tấn kinh người rồi.
150 Từ lúc ta bắt đầu biết ý thức đã được dì Bạch nuôi nấng lên người.
Dì ấy nói cho ta biết, lúc ta con bé, cha mẹ ta vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà qua đời, dì ấy nói cho ta biết: đôi mắt màu tím của ta là bằng chứng ta có thể leo lên vị trí gia chủ Ti gia, dì ấy nói cho ta biết: ta nhất định phải cố gắng nỗ lực hết sức để rèn luyện để nâng cao bản thân, mới xứng với danh hiệu gia chủ, dì ấy nói cho ta biết………
Dì Bạch là người thân duy nhất của ta, cho nên việc gì ta cũng nghe theo dì ấy, cho dù mới có bốn, năm tuổi cũng cắn răng theo thiếu niên mười mấy tuổi huấn luyện, hơn nữa thầy dạy của Võ bộ cũng chưa bao giờ vì ta được dì Bạch nuôi lớn mà ưu ái ta.