1 CHƯƠNG 1-1
Bình Đỉnh Sơn, Bình Đỉnh, Bình.
Hai đại cao thủ đương đại đang tỷ võ trên đỉnh núi. Tuy nói là tỷ võ, nhưng ai cũng đều biết, người đứng vững đến cuối cùng chỉ có thể có một.
2 CHƯƠNG 1
Đầu thạch vấn lộ (1) – Không phải là một đêm vũ lộ, mà là một đời hầu hạ.
(Trước khi làm một việc trọng đại thì làm một việc nho nhỏ để thử nghiệm, xem xét tình hình.
3 CHƯƠNG 2
Đầu thạch vấn lộ (2) – Xin Nam Cương vương hãy nhận lấy chiến thư của A Cừu!
Nàng nhìn thấy đối phương nghiêng đầu chăm chăm nhìn mình, mỉm cười nói: “Nghe giang hồ đồn rằng Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân không chỉ tinh thông thuật dịch dung mà còn rất giỏi bắt chước, bất cứ ai chỉ cần bị y nhìn một cái, đều có thể bắt chước giống y như thật, nay đã nhìn thấy, quả thật danh bất hư truyền.
4 CHƯƠNG 3
Đầu thạch vấn lộ (3) – Nếu có một ngày hắn muốn ta chết, ta liền chết.
Hoắc Quyết ngẩng cao đầu, khóe miệng mang theo nét coi thường, như thể ngay cả nhìn người trước mắt cũng cảm thấy vô vị, “Được… thôi.
5 CHƯƠNG 4
Đầu thạch vấn lộ (4) – Thiên hạ cộng cử, thiên hạ đại trị, thiên hạ thái bình!
Giờ ngọ, dốc Ngũ Quỷ. Người người chen chúc.
Dương Vũ Hi cười tít cả mắt dẫn thị vệ vương phủ giữ người vây xem xung quanh ở bên ngoài, thuận tiện nghênh đón người vừa mới lên núi, Tịch Đình Vân, “Võ công tử quả là thủ tín, nói giờ ngọ đến đúng giờ ngọ đến, không sớm một khắc cũng không muộn một khắc.
6 CHƯƠNG 5
Đầu thạch vấn lộ (5) – Chạm đến một nhánh, động tới toàn thể.
Tịch Đình Vân ngồi trước gương, dán từng cọng từng cọng lông mày. Dịch dung là một việc rất tỉ mỉ, yêu cầu nhẫn nại và bình tĩnh.
7 CHƯƠNG 6
Đầu thạch vấn lộ (6) – Ít ra vẻ ngoài của tôi trông giống người.
Hai người cứ thế lênh đênh trên sông ba ngày ba đêm.
Trên thuyền đã chuẩn bị lương khô, chạng vạng Hoắc Quyết sẽ dùng nội công đẩy thuyền cập bờ nghỉ ngơi một chút, Tịch Đình Vân ăn ít đi, lại không hề để lộ ra sơ hở.
8 CHƯƠNG 7
Đầu thạch vấn lộ (7) – Mắc bẫy từ lúc nào vậy nhỉ?
Thuyền đi vào một nhánh của sông Thanh Hoa, hai bên bờ đỉnh núi san sát, cây cỏ mọc dày đặc, trùng kêu chim hót, đầy vẻ an nhàn, trên trời phía đỉnh núi, vịt trời bay thành đàn, bên thuyền dưới nước, cá bơi thành hàng.
9 CHƯƠNG 8
Đầu thạch vấn lộ (8) – Phương Hoành Tà là hy vọng cuối cùng của Trang Triều.
Đã không phải là trúng độc, vậy thì khả năng còn lại chỉ có một.
10 CHƯƠNG 9
Đầu thạch vấn lộ (9) – Mộng chỉ là mộng, cho dù là mở mắt, hay là nhắm mắt.
Cũng may Hoắc Quyết lại không truy vấn điểm này, như thể đã chấp nhận câu trả lời gượng gạo của y.
11 CHƯƠNG 10
Đầu thạch vấn lộ (10) – Lúc đến hai tay trống không, lúc đi tay áo gió lộng.
Tịch Đình Vân cũng giống như Bình Chủ, không hiểu hắn tại sao lại cố chấp vấn đề này như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ kỹ rồi trả lời: “Thời gian tôi và vương gia quen biết vẫn còn ngắn ngủi…”
Hoắc Quyết quay đầu nhìn Bình Chủ, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Bình Chủ phản ứng rất nhanh, khóe mắt khẽ liếc qua Tịch Đình Vân trước việc dị thường mà vẫn bình tĩnh, nói tiếp: “Vương gia tại sao lại nghi ngờ ta?”
Hoắc Quyết đáp: “Không phải ngươi muốn giết Nhan Sơ Nhất hay sao?”
Bình Chủ đáp: “Vương gia không phải cho rằng ta thần thông quảng đại đến mức nhìn trước được tương lai, có thể đoán được nhất cử nhất động của vương gia và Na Phi Long, vì thế mà lợi dụng cái chết của Họa Cơ mà mở đầu cho việc bới móc ly gián quan hệ của sáu bộ để mà quang minh chính đại giết Nhan Sơ Nhất đấy chứ? Vương gia quả thật rất thích nói đùa, ta nếu như có được khả năng như vậy, sao không dứt khoát tìm cái cớ giết luôn người phụ nữ bên cạnh Nhan Sơ Nhất, để hắn tìm đến ta?”
“Ngại hiệp ước của sáu bộ.
12 CHƯƠNG 11
Lộ kiến bất bình (1) – Ta ngưỡng mộ vương gia đã lâu.
Thiên hạ này, người dám tự xưng là cữu cữu của Nam Cương vương chỉ có một người: Huống Chiếu của Huống gia, một trong thủ lĩnh sáu bộ mà thôi.
13 CHƯƠNG 12
Lộ kiến bất bình (2) – Ta làm tướng công của ngươi.
Ngựa là ngựa tốt, một ngày có thể chạy cả trăm dặm.
Hoắc Quyết vẫn cứ đi thẳng về phía tây, ngày đêm không nghỉ.
14 CHƯƠNG 13
Lộ kiến bất bình (3) – Chúng ta làm mì lạnh đi?
“Vị chủ nhân của hoa thuyền đó chính là từ Kinh Hồng Các mà ra!”
Lam Tang Tử tự cho rằng mình đã nói ra một điều rất đáng kinh ngạc, cằm hất lên trời.
15 CHƯƠNG 14
Lộ kiến bất bình (4) – Nương tử, nàng không giữ đạo làm vợ.
Cho dù tên có là Trương Tam, thì vẫn phải xuống bếp nấu mì.
Tịch Đình Vân đứng trước bếp lò trong nhà bếp của nhà trọ nấu mì, Hoắc Quyết ngồi ở ngoài cửa nhìn hỏa kế (người giúp việc) bổ củi.
16 CHƯƠNG 15
Lộ kiến bất bình (5) – Nam nhân Trang Triều có thể chết vì người mình thích, chứ không thể chết vì bộ da mình thích.
Đông gia ăn mì hết hơn một canh giờ, còn lại một canh giờ giờ công chỉ biết tiếp tục bày tiệm ra bán.
17 CHƯƠNG 16
Lộ kiến bất bình (6) – Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân là bằng hữu của ta.
Tịch Đình Vân vào nhà, đèn trong nhà bếp đang sáng.
Hoắc Quyết đang ngồi chồm hổm trước bếp nhóm lửa, thành quả không tốt lắm.
18 CHƯƠNG 17
Lộ kiến bất bình (7) – Chúng tôi có thể mang gà về không?
Thanh niên cẩm y cười nói: “Thật ngại quá, thủ hạ định mang ghế đến cho ta ngồi, ai ngờ trượt tay.
19 CHƯƠNG 18
Lộ kiến bất bình (8) – Thì ra vương gia sợ nhột.
Để tránh lưỡng bại câu thương, triều đình tranh thủ lúc địch sơ hở mà tấn công, Nam Cương vương đời thứ nhất đã không đuổi tận giết tuyệt sáu bộ.
20 CHƯƠNG 19
Lộ kiến bất bình (9) – Hắn nói, người nằm trên long tháp là bằng hữu của ta.
Huống Chiếu vội vàng đứng dậy, nói: “Lão Xá thể diện thật đáng nể, lại có thể mời được cả Dương đại tổng quản đi cùng huynh.