1 Vệ gia gặp đại hoạ. Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bị mất đầu, nhà bị tịch thu, người khác bị lưu đày hoặc bị bắt làm nô lệ. Đây vốn là chuyện làm người ta đồng tình, nhưng là dân chúng kinh thành lại chỉ cảm thấy vui vẻ, giải hận.
2 Ngày tiếp theo, khi bọn thái giám đem dược đến, hắn đều hất đổ bát dược, mấy lần đều như vậy. Bọn thái giám bất đắc dĩ, chỉ có thể bẩm báo Lí công công.
3 Đã muốn tới hoàn cảnh như vậy, Vệ Diêu không biết vì sao mình không có ý muốn tự tử, mình lại sợ chết như vậy? Có lẽ bọn họ nói rất đúng, mình là thật không tiền đồ.
4 Vệ Diêu chưa từng trải qua tình ái tàn bạo vô nhân đạo như vậy, phát sốt suốt một tuần, thần chí hắn vẫn cuồn cuộn nặng nề, chỉ biết là uống không ít dược, trong đó có hương vị dược quen thuộc kia, khiến hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
5 Vệ Diêu trong lòng ngày càng yên ổn, hắn rõ ràng nhìn thấy Phong đối với mình thực tâm quý trọng, không tha, thậm chí có thể nói mê luyến. Lời nói của bọn họ cũng không nhiều, tâm lý suy nghĩ cho nhau cũng không trong sáng.
6 Vệ Diêu mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên ánh vào mi mắt là Phong đang mệt mỏi ngủ.
Hàng mi nhíu lại kể rõ y rất lo lắng. Vệ Diêu không khỏi vươn tay khẽ run vỗ về lông mi Phong, muốn cho y giãn ra.
7 Mấy ngày hôm trước, thời điểm Vệ Diêu lâm bệnh hôn mê, Phong trừ bỏ mỗi ngày xử lý công việc, quốc sự trọng yếu, mọi thời gian khác cơ hồ không ngớt chiếu cố Vệ Diêu.
8 Ngày đó, phàm là thái giám chạm qua Vệ Diêu đều không có sống qua ngày hôm sau.
Nhưng Vệ Diêu đã bị thương tổn cũng không có chuyển biến, hắn đối ngoại giới như có như không.