1 Sau khi xuống máy bay, Lộc Hàm lấy di động ra, gọi cho Kim Mân Thạc, điện thoại vừa kết nối, người ở đầu bên kia thở phào một hơi: “Cảm tạ trời đất, cậu không có nửa đường chạy trốn máy bay cũng chẳng xảy ra sự cố, rốt cục đã đến an toàn rồi!”
Ngoài một vali hành lý Lộc Hàm chỉ mang theo máy tính xách tay, “Đến rồi, yên tâm được chưa, tôi đã đồng ý với anh rồi thì sẽ không nửa đường chạy trốn đâu.
2 Người mà Hoàng Tử Thao đang chờ chính là người yêu hiện tại của hắn, hai người quen nhau khi cùng du học ở Mỹ, là người thừa kế tập đoàn của gia tộc, còn rất trẻ, chỉ lớn hơn hắn hai tuổi.
3 Ngô Thế Huân lái xe lên trên cầu, bên trong mở một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, cửa xe hé mở nên có hơi lạnh, nhưng cũng không phải quá nhiều.
Ngô Thế Huân một tay nắm vô lăng, tay kia hơi buông lỏng, đầu ngón tay nhịp nhịp trên tay lái theo điệu nhạc, thuận tiện hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì.
4 Ben Ben ngủ thêm một lát thì tỉnh, nhóc ngồi lên, xỏ đôi dép lê nhỏ chạy đến cửa thư phòng ở dưới lầu.
Kiễng mũi chân, nhẹ nhàng khẽ đẩy cửa ra, cái đầu rối nùi lộn xộn như tổ chim thì ngó nghiêng, đôi con ngươi quay tròn nhìn tứ phía — Baba của nhóc đang ngồi đối diện với máy tính trong thư phòng tập trung xử lý công việc.
5 Ngô Thế Huân ôm Ben Ben trở về phòng, đặt lên giường, Ben Ben giãy dụa thân thể phản kháng, cũng không hé răng khóc nháo ồn ào, chỉ không ngừng giãy dụa, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt, đôi con ngươi tựa như sắp phun lửa, nhìn chằm chằm vào ba của nhóc.
6 Buổi chiều, Lộc Hàm đi dạo một vòng xung quanh nơi Kim Mân Thạc thuê phòng cho mình, quen thuộc với hoàn cảnh rồi, lại mua một ít đồ dùng hằng ngày, sau đó bỏ chút thời gian viết bình luận điện ảnh.
7 Tối hôm đó Ngô Thế Huân không giữ bảo mẫu lại, tự tay nấu cơm.
Ben Ben đã dừng khóc, nhưng biểu tình so với thường ngày lại lạnh nhạt hơn, thần sắc trên mặt như muốn nói “Cách xa ta ra”, nhóc ngồi ở trên sô pha trong góc phòng, bàn tay nhỏ bé cầm di động của Ngô Thế Huân, mắt nghiêm túc nhìn màn hình, ngón tay thỉnh thoảng lại chọt chọt lên màn hình.
8 Diệp An Ninh, Lộc Hàm và Biện Bạch Hiền đi vào văn phòng Kim Mân Thạc, phía trước chỗ làm việc của hắn có một cái bàn hội nghị, bốn người ngồi xuống ở đây, Kim Mân Thạc đi thẳng vào vấn đề: “Mời Ngô Thế Huân trả lời phỏng vấn là đề xuất của tôi, nói thử xem, mọi người nghĩ như thế nào.
9 Ben Ben lúc này mới nhớ, nhóc con bị chân mình đá chính là thần đồng trong truyền thuyết của trường, nghe nói chỉ số thông minh rất cao, dạy cái gì chỉ một lần là nhớ, hai mươi bốn chữ cái tiếng Anh đọc một lần là thuộc, việc học thuộc lòng không hề là áp lực.
10 Hoàng Tử Thao chờ điện thoại của Ngô Thế Huân trọn một ngày.
Hắn không hiểu được, trước kia khi còn ở nước ngoài hai người bọn họ ở chung rất vui vẻ, ăn cơm đi dạo phố shopping, có đôi khi còn cùng chơi game, leo núi hoặc là đi loanh quanh, tại sao mới trở về nước những điều tốt đẹp đều không còn?
Hoàng Tử Thao vốn hẹn Ngô Thế Huân ăn cơm, nhưng cả ngày hôm sau Ngô Thế Huân không gọi điện thoại cũng chẳng nhắn tin, hắn ngồi trên ghế sa lông ở nhà mình đợi một ngày, chờ đến phát cáu, cuối cùng khi mà đã sốt ruột đến không thể chịu được nữa, rốt cục Ngô Thế Huân gọi điện thoại tới xác nhận thời gian và địa điểm dùng cơm.
11 Trong ánh mắt kinh ngạc của trưởng ban thư kí, Ngô Thế Huân bước vào thang máy, trở lại phòng làm việc của mình.
Giờ phút này khuôn mặt của anh còn lạnh và nghiêm nghị hơn bình thường mười vạn lần, vóc dáng cao gầy thậm chí còn lộ ra vài phần trang nghiêm lạnh lùng, văn phòng cao tầng không một ai dám nói chuyện, cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, cho đến khi dư quang khóe mắt thoáng thấy sếp đi vào văn phòng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
12 Trên đường trở về, Lộc Hàm vẫn luôn duy trì sự trầm mặc lái xe, Biện Bạch Hiền ngồi ở ghế phó lái cứ liếc chừng cậu mãi, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Đại Vương, Ngài sao vậy? Phỏng vấn không thuận.
13 Biểu tình của Độ Khánh Tú mang theo chút lạnh lùng, mày nhíu chặt, nhìn Lộc Hàm, rồi chỉ chỉ đám người lộn xộn trong đại sảnh: “Thật là phiền muốn chết, con nít đánh nhau thì có cái gì mà cũng làm cho lớn chuyện!”
Lộc Hàm thấy trên trán Độ Khánh Tú đầy mồ hôi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Ais, đừng nói nữa! Con của tớ và một bạn nam trong lớp kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng với một đám nhóc của lớp lá ba! Kỳ thật cũng không có gì, chẳng phải chuyện lớn, giáo viên phát hiện đã sớm can ra, nhưng ở lớp lá ba có một thằng nhóc mập mạp bị chảy máu đầu.
14 Mấy bé không ở đại sảnh, đều ngoan ngoãn ngồi trong lớp học của mình, lớp lá ba ở đầu hành lang phía Đông, lớp lá năm tại hành lang phía Tây, cách nhau một phòng học lớn.
15 Lộc Hàm vội vàng tiến lên giữ chặt Kim Chung Đại đang nổi giận đùng đùng: “Đại Đại!”
Kim Chung Đại quay đầu lại liếc Lộc Hàm một cái, kiềm nén sự tức giận nhìn Chu Hải Vân nói: “Rốt cuộc cô dạy con như thế nào vậy hả!? Cô có biết tác phong phẩm cách ở trường của nó ra sao không? Chưa thấy qua đứa bé nào không hiểu chuyện như nó đấy!”
Chu Hải Vân: “Anh nói bậy bạ cái gì đó! Con tôi ngoan ngoãn như vậy, hôm nay ở trong trường còn bị đánh và khi dễ nữa! Da đầu tróc một mảng lớn!”
Kim Chung Đại cười lạnh, “Vậy cô có hỏi con mình vì sao mà nó bị đánh không?”
Chu Hải Vân nghẹn lời, con trẻ bị thương, cô còn tâm trí đâu mà hỏi con trai vì sao lại đánh nhau? Nhất định là bị người khác ăn hiếp, chuyện này thì chẳng có gì để nghi ngờ.
16 Ngô Thế Huân ném Ben Ben lên ghế phó lái, rồi lái xe chạy lấy người.
Ben Ben ngồi thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm đầy bụi bẩn nở nụ cười lạnh: “Ba thật là giả dối!”
Ngô Thế Huân đang lo lái xe cũng không quay đầu lại: “Àh, vậy con thì chân thật chắc.
17 Độc thân sao? Cho nên hắn và Ngô Thế Huân không phải quan hệ tình nhân?!
Nếu đã như vậy, mọi chuyện sẽ không còn quá phức tạp nữa.
Lộc Hàm đem chuyện của Hoàng Tử Thao vứt ra sau đầu, trong lòng cậu giờ phút này chỉ còn hình ảnh của bé con, khuôn mặt, thân hình, cậu lại dạo qua vài trang web có tiếng về giáo dục trẻ em.
18 Sau khi Lộc Hàm rời khỏi tòa nhà EXO quốc tế, trong lòng rất không thoải mái, cậu đón xe trở về tòa soạn, mới vừa tới trước cửa văn phòng liền phát hiện không khí bên trong có vẻ bất thường, cửa phòng làm việc của Kim Mân Thạc cũng đóng lại.
19 Lộc Hàm lưu loát ký xuống rồi đưa bút và bản thỏa thuận cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nhướng mày, nhìn phong cách hành sự gọn gàng lưu loát của người ngồi đối diện mà thầm giật mình: “Cậu không đưa ra điều kiện gì sao?!” Anh nghi hoặc hỏi.
20 Lộc Hàm nhìn biểu tượng【╭(╯3╰)╮】cứ chạy liên tiếp trong khung đối thoại trên màn hình, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, đầu tràn ngập hình ảnh khuôn mặt mềm mại non nớt của Ben Ben, cậu còn nghĩ mấy năm nay bé con giống như mồ côi cha vậy, với tính cách kia của Ngô Thế Huân nhất định là sẽ không cưng chiều con, Ben Ben lại vừa vặn đang ở vào thời kỳ trưởng thành, trong tình cảm có phải đã chịu không ít thiệt thòi hay không.