1 Dạ Mặc Nhiễm không tin ái tình, cái loại tình cảm nhìn không thấy lại chạm đến không được sẽ chỉ làm hắn cảm thấy hư vô.
Nhất là trong xã hội xa hoa trụy lạc hỗn tạp này, mỗi ngày đều phải diễn qua diễn lại những màn giao dịch thân thể cùng tiền tài chán ngán.
2 Thư Vĩ nhíu mày, mặc dù không giải thích được Dạ Mặc Nhiễm ý muốn như thế nào, nhưng nghe ngữ khí hắn cũng biết việc này không đơn giản
“Được, khi về ta sẽ đi liên hệ luôn, hôm trước đi ăn, Tiểu Tam nói hai ngày nữa sẽ có hàng về, ta sẽ cố gắng mua hết.
3 Đời trước đối mặt với những thi thể biết đi hung bạo, Dạ Mặc Nhiễm đến chết cũng không ngờ cơ thể lại kích phát ra dị năng.
Nhưng hắn đối với việc kích phát dị năng cũng không xa lạ.
4 Đảo qua đảo lại danh bạ điện thoại, nhìn cái list dài hơn hai ba trăm người, vậy mà không có người mình muốn tìm.
Người kia, cho tới bây giờ cũng không gọi cho hắn, cho nên không có cách liên lạc được.
5 Tính ra số lần Dạ Mặc Nhiễm gặp người đàn ông này cũng không nhiều. Theo trí nhớ của hắn, lúc đầu hắn rất tự hào về ông, cũng thích làm nũng với ông, không những thế, hắn còn nhớ kỹ nhất cử nhất động của ông mà bắt chước theo.
6 Vừa tỉnh dậy còn đang mơ màng, hắn đã bị cảnh tượng lộn xộn trước mặt làm cho giật mình, thời gian vừa qua vốn cũng không dài nhưng quả đã làm hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
7 Thanh toán tiền xong, Dạ Mặc Nhiễm cũng không dừng lại quá lâu, tuy rằng thành phố B hiện tại chưa phải là nơi an toàn, nhưng dù sao cũng là thủ đô.
Quân đội nếu nhiều thì phòng ngự ở hậu phương tự nhiên là rất mạnh.
8 Nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình khi đó, Dạ Mặc Nhiễm cười cười tự giễu.
Nhìn những sinh viên tinh thần phấn chấn bồng bột đang rộn ràng nhốn nháo trong khuôn viên trường, Dạ Mặc Nhiễm cũng không biết mình tới nơi này rốt cuộc để làm gì, hay là tiềm thức muốn xem thử một chút đời này so với trước đây có điểm gì bất đồng hay không.
9 Nhìn bóng cây loang lổ, Dạ Mặc Nhiễm lại nghĩ tới cặp mắt màu rám nắng không mang theo bất cứ tia tình cảm kia. Cặp mắt đó khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ tâm tình gì, cứ lẳng lặng như vậy nhìn mà thôi.
10 Lý Băng Băng nhìn cảnh sát đi, vội vã đi tới bên Dạ Mặc Nhiễm, sắc mặt tuy rằng không tốt, nhưng cũng đã khôi phục được chút huyết sắc.
“Thật không nghĩ tới sẽ phát sinh việc này, Trầm Tà tuy rằng bình thường có chút đáng ghét, nhưng cứ thế mà chết đi cũng thật đáng thương.
11 Lý Băng Băng nghẹn lời, xem ra tính cách Dạ Mặc Nhiễm ngoài lãnh đạm ra, còn có chút độc mồm độc miệng. Bất quá ngẫm lại lời hắn nói cũng không sai, đợi người đến so ra không bằng với tự nghĩ cách cứu mình.
12 Mao Bân nhìn Dạ Mặc Nhiễm không phản ứng, bộ dạng rất đau lòng.
“Cậu đừng nói không nhớ rõ tôi nhé? Tôi là Mao Bân a! Là Mao Bân bạn học cùng lớp, cùng khoa, cùng thầy chủ nhiệm với cậu! Nhớ ra chưa?”
Hình như là có một người như thế, Dạ Mặc Nhiễm gật đầu với hắn.
13 Phó Nhất Hàng cùng Vương Võ Thắng ở gần Dạ Mặc Nhiễm nhất, thấy Lưu Húc vừa ra tay bọn họ liền vội vàng ngăn cản.
Bàn tay Dạ Mặc Nhiễm trắng nõn thon dài tinh xảo như điêu khắc chậm rãi giơ lên, nắm lấy bàn tay đang kéo nhăn áo mình, lạnh lùng mà nhìn Lưu Húc.
14 Dạ Mặc Nhiễm một mạch lưu loát mở khóa, mở rộng cửa, lên xe rồi nổ máy.
Nếu như hiện ở trên xe chỉ có một mình hắn, có lẽ tâm tình hắn sẽ khá hơn.
Chứng kiến những tang thi đang đuổi theo đằng sau, Dạ Mặc Nhiễm không nỡ đuổi bọn người phiền phúc kia xuống, chỉ có thể đạp mạnh chân ga vọt thẳng về phía cổng trường.
15 “Cậu sợ bầu không khí chưa đủ khẩn trương hả?”
Phó Nhất Hàng rống lên với Vương Võ Thắng, có thể hắn càng muốn hét lên cho những bất an này thoát ra khỏi ***g ngực.
16 Mao Bân vỗ vỗ vai thiếu niên tóc đỏ: “Được rồi! Kẻ thù còn ở bên ngoài, thế mà các người còn có tinh lực đánh nhau, có khí lực vậy không bằng suy nghĩ xem phải đối phó với đám tang thi ngoài kia thế nào thì hơn đó!”
“Tôi nhìn hắn thấy rõ ngứa mắt! Không đánh hắn không chịu được!”
Quách Hoằng nhìn đám thiếu niên, có chút bất đắc dĩ nói: “Thực là một thanh niên máu nóng, ôi tuổi trẻ cuồng nhiệt.
17 Không muốn lần thứ hai lại bị vây trong tuyệt cảnh, cho nên Dạ Mặc Nhiễm thực sự muốn thay đổi mọi chuyện, dù cho đã biết rõ kết quả nhưng có lẽ hắn vẫn muốn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh.
18 “Tạm được, không đến nỗi giống như địa ngục trần gian, bất quá cũng nhanh thôi. ”
Mao Bân cùng Tiểu Võ chạy tới, tự mình xem thử.
Dạ Mặc Nhiễm đi đến chỗ đậu xe, từ ghế sau lấy ra bánh quy, bánh mì cùng nước để trong túi vứt cho bọn họ, còn hắn thì tự nhiên cầm một quả táo lên gặm.
19 Cuối cùng bốn người cùng nhau mở rộng cửa, tang thi giống như đã đói khát mấy trăm năm mà phát cuồng lao lên cắn bọn họ.
Lý Băng Băng sức không lớn như đàn ông, rất nhanh thể lực đã chống đỡ không nổi.
20 Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn kinh hách nhìn hắn.
Tiểu Võ cũng nhìn bàn tay của mình, sợ đến mờ mịt luống cuống: “Tôi… tôi… không biết… thế nào lại…”
Một chưởng đánh xuống làm mặt bàn vỡ tan cháy rừng rực, bọn họ thậm chí không biết chuyện gì xảy ra, cảnh tượng trước mắt làm sao lại có thể?
Phó Nhất Hàng phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo Lý Băng Băng cùng Vương Võ Thắng đang đứng cạnh Tiểu Võ ra phía sau mình:
“Tiểu Võ, trước tiên đừng hoảng hốt, bình tĩnh một chút.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32