Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 152
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Thể loại: Trọng sinh, mạt thế, hiện đại, rùng rợn tang thi, băng sơn trung khuyển công x ngạo kiều nữ vương thụ. Editor: Ansa, Phương Hoa giáo chủBeta – reader: Kumiko, Trí nhớ con cá vàng, Bách Thiên Niên Hồ, Thu UyênTình trạng: 152 chương Sau cuộc cảnh xuân sắc, Dạ Mặc Nhiễm liền cất tiếng: "À, có chuyện này ta vẫn chưa từng nói cho ngươi biết.

Danh sách chương Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân


Chương 21: Tình Thế Tuyệt Vọng

21 Những người khác nghe thấy tiếng gọi của Phương Cẩm, đoán y là người quen của Dạ Mặc Nhiễm, chỉ cần không phải tang thi, dù y là ai đi nữa cũng không có vấn đề gì.


Loading...

Chương 22: Không Còn Ai Sống Sót?

22 Lý Băng Băng chăm chú cắn môi, nhẹ giọng khóc thầm.

Ánh mắt Vương Võ Thắng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, Quách Hoằng thì từ từ nhắm hai mắt tựa đầu lên ghế, không biểu hiện bất cứ tâm tình gì.


Chương 23: Tìm Được Tổ Chức Rồi!

23 Nhẹ chân chậm rãi di chuyển, Vương Võ Thắng có chút đờ đẫn bước vào nhà.

Trên lầu có ba tang thi quần áo tả tơi, da thịt tan nát đang ngoác rộng cái miệng đỏ như máu, thấy vật còn sống liền phát cuồng lao xuống dưới.


Chương 24: Hương Vị Quen Thuộc

24 Không riêng Tiểu Võ, mấy người ngồi ở trên ghế sa lon đều vô cùng kinh hãi nhìn quả cầu lam trong tay y.

Phó Nhất Hàng đã nhìn thấy qua, cho nên trong lòng đã có chuẩn bị, mặt khác ba người còn lại mới lần đầu tiên nhìn thấy đều há hốc miệng kinh ngạc đến độ có thể nhét lọt cả quả trứng gà vào.


Chương 25: Băng Sơn Đầu Gỗ

25 Dạ Mặc Nhiễm chóp mũi đau xót, viền mắt sưng sưng, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.

Vòng tay ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của Phương Cẩm, tựa đầu vào vai y.


Chương 26: Anh Vẫn Cảm Thấy Xấu Hổ Thế Sao?

26 Dạ Mặc Nhiễm au một tiếng, rồi hất cái móng vuốt của Tiểu Võ ra: “Cậu nhẹ tay thôi! Đau!”

Xoa cánh tay bị nắm đỏ, hắn trừng mắt: “Cậu biết trẻ con được sinh ra như thế nào thì có nghĩa cậu cũng tự sinh được hả? “

Mao Bân nhịn không được phụt cười, sau đó lập tức lấy tay che ánh mắt vô tội đang nhìn về phía Tiểu Võ.


Chương 27: Thẩm Vấn

27 Phương Cẩm cầm túi hành lý ngồi ở bên giường, cúi đầu lục lọi trong túi mãi.

Dạ Mặc Nhiễm thì nằm ở một bên lẳng lặng nhìn y.

Cậu nhóc nhỏ gầy đen đúa như dân tị nạn Châu Phi ngày xưa giờ đã lớn đến vậy rồi, đôi vai dày rộng, hai chân thon dài, ngoài ra còn có vòng eo nhỏ.


Chương 28: Vẫn Luôn Ở Đây!

28 Trong lòng Phương Cẩm đột nhiên trầm xuống, tình huống này cũng có thể coi như là đang nói thẳng rồi.

Sẽ không lừa dối hắn nhưng là… không muốn nói rõ mà thôi.


Chương 29: Tang Thi Quấy Nhiễu Người Đang Mơ Mộng!

29 Phảng phất nhớ tới thời gian chạy trốn tìm đường sống trước kia.

Dạ Mặc Nhiễm an tâm ngủ trong nhiệt độ ấm áp của Phương Cẩm, quẩn quanh là hương vị quen thuộc ấy.


Chương 30: Ký Ức Lặp Lại!

30 Hít sâu một hơi, Vương Võ Thắng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc càng ngày càng lo lắng.

“Chúng ta làm sao bây giờ? Một người lao ra dẫn dắt tang thi rời đi, những người khác nhân cơ hội lên xe tiếp ứng sau sao?”

Quách Hoằng lắc đầu: “Không được, đây là chịu chết! Cậu xem những tang thi ở bên ngoài so với lúc chiều động tác đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều! Kể cả một người hai tay hai súng bị nhiều tang thi như vậy vây quanh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Biện pháp này tôi không đồng ý!”

“Vậy anh có biện pháp gì tốt hơn không?”

Vương Võ Thắng tựa như đã thông suốt nói: “Đây là biện pháp duy nhất rồi, mọi người cứ trốn trong phòng đi, khi tôi lao ra thu hút đám tang thi, thì mọi người mau mau lên xe, nếu như mấy người an toàn rồi, có thể tiếp ứng thì tiếp ứng, nếu như không thể, cũng đừng lo cho tôi, cứ chạy trước đi!”

Quách Hoằng từ trước đến nay là người có tính tình rất ôn nhu cũng phải cả giận nói: “Vương Võ Thắng, con mẹ nó nhà cậu nói cái gì vô liêm sỉ thế! Kể cả làm chim mồi đi dẫn dắt tang thi cũng không tới phiên cậu đâu!”

“Được rồi! Trong mắt mấy người còn có đội trưởng tôi đây không! Loạn cái gì mà loạn!” Phó Nhất Hàng quát mắng hai người đang tranh chấp kia.


Chương 31: Dũng Cảm Hay Chật Vật?

31 Mọi người không có dị nghị gì, đều đồng loạt gật đầu, chỉ có Phó Nhất Hàng không biết nên khóc hay nên cười!

Phương Cẩm nói tiếp: “Dưới cửa sổ phòng bếp chính là chỗ xe đậu, tầng hai không cao lắm nên nhảy xuống không có việc gì.


Chương 32: Thiếu Niên, Rất Nguy Hiểm, Tránh Xa Ra

32 Nếu khí lực Phương Cẩm không đủ mạnh, cùng cặp mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Dạ Mặc Nhiễm mà đúng lúc đỡ được hắn, thì theo kiểu ngã xuống này, Dạ Mặc Nhiễm không chết cũng sẽ tàn phế!

Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm, nhìn vết máu đầy trên thân thể hắn, nhất thời cả người như rơi vào hầm băng, ức chế không được mà run rẩy.


Chương 33: Chặn Đường Cướp Đoạt?

33 Khi Phương Cẩm nói chuyện, lỗ tai Mặc Nhiễm cảm thấy ngứa ngứa, ***g ngực cũng rung lên.

Đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng có thể mở ra nhìn thấy rõ ràng, hắn nhìn cái cằm của Phương Cẩm, đưa tay lên sờ sờ.


Chương 34: Tiệc Nào Rồi Cũng Phải Tàn

34 Dạ Mặc Nhiễm biết Phương Cẩm muốn tìm biện pháp từ trên người mấy kẻ kia, bèn lôi kéo y nói:

“Cẩm, không bằng chúng ta tách ra khỏi bọn họ đi!”

“Không được! Mặc Nhiễm, chúng ta cùng chung hoạn nạn lâu như vậy sao có thể mỗi người một ngả đây! Chúng ta phải hỗ trợ nhau chứ!” Tiểu Võ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cướp lời Phương Cẩm, xù lông hô lớn.


Chương 35: Làm Cướp Có Thể Chuyên Nghiệp Một Tí Được Không?

35 “Ai da! Bây giờ nói thế thì được tích sự gì! Tại sao mày không sớm chết đi, còn sống làm gì giờ lại mang họa đến cho bọn tao!”

Dạ Mặc Nhiễm kéo một cái ghế đến ngồi đối diện mấy người kia, tay cầm snack khoai tây thảnh thơi vừa ăn vừa hóng trò vui.


Chương 36: Cái Thế Giới Này Chẳng Tin Được Ai

36 Cô gái kia rõ ràng phát hoảng hơn nhiều so với hai người đàn ông cùng hội.

“Anh… anh, tại sao lại thế? AnhVăn tại sao lại… Sẽ không đúng phải không! AnhVăn… anhVăn không phải người như thế, anh ơi…”

Ánh mắt người đàn ông trở nên xám xịt, cuối cùng nhìn Dạ Mặc Nhiễm cầu xin:

“Thả em tao ra, muốn tao thế nào cũng được! Tao cầu xin mày… nó còn nhỏ, để cho nó một con đường sống.


Chương 37: Mạng Người? So Với Cải Trắng Còn Chẳng Đáng Giá Bằng!

37 Cô gái không ngừng khóc thút thít: “Xin… xin lỗi…”

Kỷ Khôn nhìn em gái mình khóc, cũng không kìm nén được mà rơi lệ.

“Em, là anh không tốt, đã tin lầm người, là anh không có bản lĩnh chăm sóc tốt cho em! nhắm mắt lại đi, rất nhanh chúng ta sẽ có thể đoàn tụ cùng ba mẹ rồi, em đừng sợ, có anh ở bên cạnh em rồi!”

Phó Nhất Hàng một dao dứt khoát cắt đứt sợi dây trói bọn họ, đạp cho tên ngốc kia một cước.


Chương 38: Ta Muốn Mỗi Người Mỗi Ngả!

38 Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc ngẩng đầu: “Cẩm?”

“Ngủ đi. ”

Dạ Mặc Nhiễm giật mình, cũng không lộn xộn nữa, mà ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Hắn nguyện ý thử ở cùng Phương Cẩm, cũng không bài xích một ít tiếp xúc thân mật với y, thế nhưng sâu trong lòng hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.


Chương 39: Có Vứt Cũng Không Được!

39 Ngay khi bọn họ nhảy xuống xe, thì đồng thời mấy người kia cũng mở cửa bên cạnh chạy xuống, Tiểu Võ vội tung mấy hỏa cầu đối phó với đám tang thi vây quanh.


Chương 40: Anh Đã Nuốt Lời!

40 Một đám tang thi vây quanh càng lúc càng nhiều, mọi người đều luống cuống tay chân ứng phó. Phương Cẩm một bên tiêu diệt tang thi, một bên chú ý các hướng xung quanh tìm kiếm bóng dáng Dạ Mặc Nhiễm.


Loading...