1 Máu, máu đầy đất, trong đêm đen tản ra mùi máu tươi gay mũi.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu đỏ từng bước tiến vào cổng lớn Tả phủ, đế giày lưu lại trên bàn đá xanh một đường dấu máu.
2 “Gia…Tam gia…Nên thức dậy…”
Tả Thiệu Khanh mí mắt giật giật, ý thức từ trong hỗn độn tỉnh táo lại, bên tai có người đang nhẹ giọng gọi, thanh âm ôn hòa kia vô cùng quen thuộc, trong chốc lát không nhớ ra được đó là ai.
3 Một đường đi qua hoa viên Tả gia, đi qua viện tử của mấy huynh đệ tỷ muội khác,ước chừng qua một khắc mới tới viện tử chính.
“Tam gia đã tới, phu nhân cũng chờ lâu rồi, mấy vị thiếu gia cùng các tiểu thư sớm đều đến rồi.
4 “Những ngày này trong phủ vội vàng làm tang sự cho nương ngươi, đối với ngươi có chút sơ sót, một lát nữa để quản gia mời đại phu tới khám vết thương trên đầu ngươi, đừng để lại sẹo.
5 Vú Liễu vắt khăn nóng lau vết bẩn trên trán của Tả Thiệu Khanh, sau đó thoa thuốc cho Tả Thiệu Khanh, đau lòng thổi thổi miệng vết thướng:“Tam gia, ngài đây là tội gì phải khổ như vậy? Mặc kệ ngài làm gì cũng không chiếm được cái gì tốt của phu nhân, lần tới cũng đừng ngu như vậy nữa.
6 Ngồi im hai canh giờ, Tả Thiệu Khanh mở hai mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí, có kinh nghiệm đời trước, lúc này đây y chỉ tốn hai canh giờ liền dồn khí vào được đan điền, so với lúc trước phải mất ba ngày mới cảm nhận được vị trí của đan điền thì tốt hơn nhiều lắm.
7 “Tin mừng…tin mừng…nhanh nhường nhường…” Một con khoái mã vọt vào đại lộtrấn Vưu Khê, hò hét dọc đường.
Tả Thiệu Khanh đang tại lầu hai Huy Nguyên nghe thuyết thư, bị âm thanh này quấy rầy, chỉ thấy tất cả khách nhân lầu hai đều vọt tới phía trước cửa sổ, mà ngay cả thuyết thư tiên sinh trên đài cũng vội vã chạy tới.
8 Chiến trường Bắc Cương tuyết rơi trắng xóa, một đội kỹ mã mười mấy người trong đêm khuya đen kịt lặng lẽ rời đi quân doanh, hướng về phương nam mà xuất phát.
9 La Tiểu Lục trải qua một đêm kinh hồn táng đảm, mãi đến khi trông thấy mặt trờihôm sau mới xác định chính mình còn sống.
Nó thu hồi dáng vẻ tươi cười quen thuộc bình thường, quy củ theo sát sau lưng Tả Thiệu Khanh, cố gắng làm đúng bổn phận của một gã sai vặt, không dám lại vượt qua lôi trì một bước.
10 Tả Thiệu Khanh đùa giỡn hắn ta vài vòng, thấy người đi đường chung quanh bắt đầu ngừng chân vây xem, cố ý lảo đảo một cái, giả bộ như bị ngã xuống đất, ngón tay lặng lẽ ở trên đầu gối Tả Thiệu Lăng điểm huyệt một cái.
11 Lão đại phu trên đường đi đã nghe được không ít lời đồn đại lung tung, cũng không có hỏi nhiều liền chuẩn bị tiến lên bắt mạch, nào biết được bên trong kia của phòng vừa đóng, thiếu niên một khắc trước nằm trên giường mặt không còn một giọt máu nhìn như người chết bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
12 Thứ tử Tả gia bị huynh trưởng đâm bị thương, nghe nói thương thế rất nặng, suýt nữa sắp mất mạng.
“Này, ngươi là không nhìn thấy, dao găm dài như vậy cắm ở trên ngực, máu chảy đầyngười, quần áo đều nhượm đỏ, sợ là không xong rồi.
13 “Gia, nên uống thuốc. ” Vú Liễu bưng một chén thuốc nóng hổi đen nhánh tiến vào,lập tức làm cho sắc mặt Tả Thiệu Khanh cũng đen theo.
Tuy xóa đi mấy vị thuốc cực đắng, chén thuốc này vẫn là đắng đến nổi khiến người khác khó có thể nuốt xuống, nhưng vì để cho vú Liễu không hoài nghi, y vẫn không thể không uống.
14 Đêm dần khuya, Tả phủ cũng khôi phục yên lặng như ngày xưa, vú Liễu đã lớn tuổi không thể thức khuya, cho nên buổi tối đều là La Tiểu Lục gác đêm.
Vừa qua khỏi giờ Tý, Tả Thiệu Khanh mở ra hai mắt, nghe gian ngoài truyền đến tiếng hít thở trầm ổm, xoay người xuống giường, trùm vào một bộ ngoại bào xám đi ra ngoài.
15 Lục lội nửa buổi, Tả Thiệu Khanh rốt cục tìm được một cây đao khắc mà thợ mộc để lại, còn có chậu than và than ngân sương trước đó La Tiểu Lục chuẩn bị.
16 Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh mơ màng, cửa phòng bị người đẩy ra, sau đó liền nghe được tiếng kêu kinh ngạc của La Tiểu Lục.
“Gia, ngài như thế nào đứng lên?” La Tiểu Lục nhìn trên giường sững sờ, ngẩng người sửng sờ đứng trước mặt Tả Thiệu Khanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn, Tam gia không phải thân thể bị thương không đứng lên được sao?
Tả Thiệu Khanh lúc này mới giật mình chính mình thất thố, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, dặn dò La Tiểu Lục: “Đi đóng cửa lại.
17 Tả Thiệu Khanh nói những lời này không phải là bịa đặt vô căn cứ, chỉ cần Tả gia trèo lên phủ Trấn quốc công, tất cả vấn đề này đều không phải là vấn đề.
18 Ăn cơm tối xong, vú Liễu mang theo hộp cơm không cùng bát đũa đi phòng bếp, Tả Thiệu Khanh lại để cho La Tiểu Lục mua xong đồ đi vào, chuẩn bị kiểm kê một lần.
19 Tả Thiệu Khanh khống chế độ mạnh yếu dưới tay, sợ dùng sức một cái liền đem kim kê tương lai làm cho tàn, chỉ có điều tất cả miệng vết thương lớn nhỏ trên người Lục Tranh quả thực nhiều, có mới có cũ, máu thịt dính kết trên làn da, phí hết sức lực y mới dọn dẹp sạch sẽ.
20 Giày vò một trận như vậy, hai người đều ra một thân mồ hôi, Tả Thiệu Khanh coinhư không thấy gì, tuyệt không muốn một lần nữa lau người cho hắn.
“Thi hương sắp tới, vãn sinh ban ngày sợ là không rảnh đến đưa cơm cho ngài, chonên…” Tả Thiệu Khanh ưỡn ngực, vẫn là không có cam đảm nói ra để cho Lục tiểucông gia đói bụng.