41 Trong đình đã có hai tiều phu ngồi nghỉ ngơi, nhìn thấy Lục Tranh cả người khí thế nghiêm nghị đi tới, vội vàng đứng lên lui qua một bên, chỉ là hai người họ cũng rất mệt mỏi, thấy Lục Tranh không đuổi người liền không vội vã rời đi.
42 Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ vị phương trượng đại sư kia từ trước đếnnay không tiếp đãi ngoại nhân kia như thế nào sẽ đơn độc nhìn trúng Lục Tranh,chẳng lẽ là hối hận mới vừa rồi không đi ra ngoài nghênh đón, sợ thất lễ với khách quý?
Mặc kệ như thế nào, có thể được đại sư Trừng Quang tự mình chiêu đãi đều làchuyện tốt.
43 Hai người một đường trầm mặc, cho đến khi nhìn thấy cây cầu nguyện, Tả Thiệu Khanh cũng chưa nghĩ ra mở miệng như thế nào, y ngẩng đầu nhìn qua vải đỏ treotrên cây hỏi: “Lục gia có nguyện vọng gì?”
Nguyện vọng sao? Lục Tranh nhíu mày trầm tư, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, mỗi ngày không phải học võ thì chính là học văn khi đó còn sẽ nghĩ, nếu là ngày nào đó có thể không cần học những thứ này thì tốt, nhưng từ sau khi lên chiến trường, hắn lại không có thời gian để nghĩ đến những thứ vô dụng này, trong sinh mệnh của hắn chỉ còn lại chiến lược quân sự.
44 Đằng trước, Tả Thiệu Yến đang cùng Tào Tông Quan đánh cờ, hai người kì phùng địch thủ trong chốc lát khó phân cao thấp, cũng tạm thời đem Lục công gia ném đếntận sau đầu.
45 mBữa tối vẫn là cả bàn thức ăn chay, cũng may đầu bếp ở trong chùa tay nghề cũng không tệ, không đến mức khó có thể nuốt trôi, Tả Thiệu Khanh trong lòng cóchuyện, ăn không có mùi vị, mà Lục Tranh từ trước đến nay thiên về ăn thịt, so với bình thường cũng ăn ít hơn rất nhiều.
46 Đỉnh núi cách chùa cũng không xa, hai người đi một khắc thì đến, Tả Thiệu Khanh đứng ở trên đỉnh núi hít thở gió lạnh thấu xương, lạnh rùng mình, tâm tình ngắmtrăng gì đó đều bị gió thổi không còn.
47 Về đến sương phòng của chùa, Tả Thiệu Khanh đẩy của tiến vào phòng mình, chân phải vừa bước vào đã bị một cái bóng ở trong phòng dọa giật mình.
“Ai?”
Ánh trăng xuyên thấu cửa phòng chiếu rọi ra nửa bóng người, Tả Thiệu Khanh tậptrung nhìn vào, cho đến khi đèn trong phòng được đốt lên, mới nhìn rõ khuôn mặttrong bóng tối là Tả Thiệu Yến, trong lòng hơi có chút gồ lên.
48 Trong một căn phòng khác ở chùa, Ẩn Nhất có chút lo lắng nói: “Gia, tin tức tung ra ngoài. . . thuộc hạ vẫn cảm thấy quá mạo hiểm, nếu không điều động thêm ám vệ đến?”
“Không cần, một đám cá lọt lưới, ta và ngươi hai người là đủ.
49 Tả Thiệu Khanh trừng mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Tranh, thừa dịp mọi người không chú ý từ trong giày rút ra đoản kiếm nhét vào trong tay y, đồ vật này từ lúc y sống lại chưa rời khỏi người.
50 Edit+Beta: 明明
Tả Thiệu Khanh trở về phòng liền truyền thư cho Nhị lão gia, thời gian còn chưa đến, Tả Uẩn Dương liền mồ hôi đầm đìa chạy đến.
Tả Thiệu Khanh rót trà long tĩnh, lá trà này vẫn là do Tả Uẩn Dương tặng cho y, y mượn hoa hiến phật vừa rót trà cho Tả Uẩn Dương vừa nói: “Bởi vì có chuyện quan trọng cần thương lượng, bất đắc dĩ mới để cho Nhị thúc chạy đến một chuyến, xin hãy thứ lỗi.
Thể loại: Nữ Cường, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 64