1 Vào một đêm mưa gió bão bùng, tại một con hẻm nhỏ. Một khung cảnh ghê rợn, sặc mùi máu me đã xảy ra. Mưa to như xối, nhưng cũng không thể lấn át đi cái mùi tanh của máu, vì bây giờ cả con hẻm đều bị nhuộm đỏ bơi máu.
2 Trong cơn mê man, Long nghe văng vẳng bên tai tiếng ai đó gọi tên mình. Khi vẫn còn mơ màng, anh nghĩ thầm: “chết rồi cũng chả để người ta yên, khua chiêng gióng trống cái éo gì? Âm phủ ồn ào như Sài Gòn này à?” Vẫn đang tự vấn an bản thân rằng mình đã chết, thì giọng nói ấy lại tiếp tục cất lên.
3 Buổi trưa, Long về nhà. Nhà hắn buổi trưa cũng chỉ có 2 người là hắn, và em trai hắn. Thực sự kiếp trước Long không thích người em trai này của hắn bởi nó là con riêng của bố hắn với 1 người phụ nữ khác.
4 Long vẫn chưa mở mắt ra. Nhưng hắn nhìn thấy 1 khoảng không đen tối, ánh sáng duy nhất tồn tại là từ bản thân hắn, le lói trong đêm như ngọn nến. Cảm tưởng như có thể tắt bất cứ lúc nào.
5 Quả thực Long cũng không nghĩ rằng mình sẽ có được loại năng lực này, vì theo những truyện tu chân hắn đọc thì đây là thần thức, 1 thể thăng hoa của ý thức.
6 -Nói nhiều vl, đánh đi con trai.
-*** mẹ mày!
Vừa chửi, thằng Điệp vừa lao tới. Theo chân thằng Điệp là 29 thằng lớp D của nó. Tổng quân số lớp D là 30 mạng.
7 Giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cuốn cát trong bãi bay bụi mù. 12 giờ, trong khi mọi người ăn trưa thì tại bãi cát này, có gần 40 con người đang quấn lấy nhau và hơn trăm người vây quanh.
8 Long quyết định dành cả buổi chiều để nghiên cứu về bản thân. Sau 1 hồi ngồi minh tưởng trên giường ( hoặc tự hắn cho rằng đó là minh tưởng), kết quả duy nhất hắn nhận được là hắn thấy mỏi lưng vl.
9 Hôm nay mẹ Long về muộn, nên Long và Dũng cũng không đợi nữa, ăn xong thằng nào về phòng thằng nấy. Long lại ngồi học. Hay đúng hơn là làm bài chứ không có học.
10 Loài người, là 1 chủng tộc kì diệu. Họ không to lớn, không mạnh mẽ về thể chất mà điều họ kiêu ngạo nhất chính là trí tuệ. Khả năng bắt chước, sáng tạo, phát triển của loài người là vô hạn.
11 Long nhìn thấy bố mẹ bên cạnh, lòng hắn tự dưng ấm áp thấy lạ. Khát vọng mạnh mẽ, khát vọng bảo vệ chở che cho người thân trong hắn càng cháy bỏng hơn khi hắn thấy giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi mẹ hắn, cái nhăn mày lo lắng còn chưa giãn ra trên mặt của bố hắn.
12 Long về nhà, vì hôm nay là thứ 7, mẹ Long không phải làm nên ở nhà. Bà làm quản lí nhân sự ở 1 công ty, nên 2 ngày cuối tuần bà khá rảnh rang và thường dành thời gian ở nhà với con cái.
13 Đạp xe ngang qua cái ao làng thằng Hoàng, Long bỗng nhìn thấy Nhi, cô bé đang ngồi thuyền ra ao hái sen, dù hiện tại không phải thời điểm sen nở nhiều nhưng cũng đã có ài bông nở sớm.
14 Long và Hoàng đi về, dọc đường Hoàng cứ hỏi về việc bái sư của Long, hỏi bác Tùng và Long nói chuyện gì, dạy cho Long môn võ nào. Long chỉ đáp qua loa.
15 Nghe xong những gì cần nghe, Long lên phòng rồi bảo Hoàng đi ngủ. Sáng mai còn qua nhà ông bác Tùng học Cửu Thức. Hoàng cũng ừ ừ rồi nằm ngủ.
16 Buổi trưa, ông Tùng điện qua báo cho bố mẹ Hoàng rằng Long sẽ ăn bên này để họ yên tâm. Còn Long nguyên hôm nay sẽ ở bên này. Mấy ngày sau cũng vậy.
17 Cả quá trình tìm kiếm cũng không lâu, chỉ khoảng 25-30 phút. Nhưng đối với ông Tùng thì dài như cả ngày. Phần vì tò mò, phần vì ông cứ luôn quan sát Long, không có làm gì khác nên cảm giác thời gian trôi đi chậm hết sức.
18 2 người Long và thầy biết thân phận của nhau, cũng không có phản ứng gì. Thầy vẫn dạy, Long vẫn ngồi học. Các môn sau cũng vậy, giáo viên có hỏi thăm cả lớp, rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.
19 Long bước ra cổng. Chi đứng lặng phía sau dõi theo. Cô bé cảm thấy bóng lưng nhỏ bé kia bỗng dưng to lớn lạ thường. Có lẽ, cô đã yêu hắn mất rồi.
20 Long đang ngơ ngơ nhìn xung quanh đánh giá tình hình. Sự trợ giúp từ người vô danh kia Long không biết, vì lúc ấy hắn đang choáng. Lúc tỉnh thì mọi chuyện xong rồi.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 50