1 Trước những tia năng oai bức, trên không trung những con yêu thú chiếm giữ bầu trời không ngừng sải cánh bay qua những dãy núi trùng điệp đầy rẫy những tiếng gầm rú của yêu thú, chúng nó đang chờ cơ hội thuận lợi để nuốt chững những kẻ mà chúng cho là yếu thế hơn nó.
2 Đỗ phủ về đêm rất yên tĩnh, bên trong đại điện lớn chỉ còn hai thân ảnh đang ở đó. Trên ghế cao người phụ nữ nét mặt uy nghiêm lạnh lẽo đang ngồi thượng vị.
3 - Gầm. . . . . . gừ. . . .
Đàn tê giác một sừng trên lưng người ngồi toàn thân khôi giáp đập tan màn sương mù dày đặt buổi sáng.
- Là kỵ binh Viêm Phủ xuất động
- Chậc chậc lần này không biết họa rơi nhà nào.
4 - Lão thiên. . . người đang đùa ta sao đây là gần 30 tên cường giả luyện khí cấp tám cấp chín đó vậy mà một người liền đánh ngã hết.
- Ngay cả nhân nguyên cảnh cũng chưa hẳn có khí phách này.
5 Ánh Nguyệt phong tình vạng chủng nhẹ nhàng bước lên làm cho các thanh niên trai tráng nhịp tim chạy loạn mặt mày đỏ bừng. Nàng năm nay tuổi đã tròn bốn mươi tuổi nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân vốn có của nó.
6 Ánh Nguyệt nhìn con trai mình đầy chua sót dường như nghĩ điều gì đó liền hai đầu gối quỳ xuống dập đầu xuống mang vẻ cầu xin nói:
- Ánh Nguyệt dập đầu xin Viêm gia các ngươi thả con trai ta ra
- Vậy là ý gì.
7 Trần gia biệt viện.
-Gia chủ!. . . Thiếu chủ!. . . tiểu thư đã hai ngày không ăn không uống rồi.
Đây là tỳ nữ thân cận của Thu Nhược, Thu Nhược hai ngày trước trở về liền ở lỳ trong nhà không ra lúc thì ngồi khóc lúc thì ngẩn ngơ một mình.
8 Trời tờ mờ sáng, đám sương che phủ đi cánh rừng già xanh biết, ven bên bờ suối lúc này Anh Vũ vì cơn rét nên cũng đã bò dậy, gắn gượng từng chút một dựa lưng trên phiến đá.
9 - Ngươi nói là người trong ba đại gia tộc đều có thể cảm nhận được ngũ đại nguyên tố điều này là thật?. . . Vậy tại sao ta chỉ có thể cảm nhận được hai nguyên tố mà thôi, điều này chẳng lẽ nói thiên phú ta quá kém cỏi sao.
10 - Đã một ngày rồi vậy mà còn chưa trùng tố được, hay ta đã quá coi thường pháp tắc trong trời đất này.
Trọng tố thất kinh bác mạch chẳng khác gì từ bỏ cơ thể cũ cải tạo lại cái mới, nói cách khác có thể nói là kim thuyền thoát xác, chẳng khác gì đi ngược lại với quy luật tự nhiên, khó muôn ngàn khó.
11 - Anh, ngươi đã tỉnh.
Người thanh niên gương mặt tuấn lãng tuổi chừng mười lăm đang nhìn người thanh niên nằm dưới giường cười ngốc nghếch nói.
- Ở đây là nơi nào, còn ngươi là ai.
12 Trong căn phòng nhỏ, Anh Vũ đang lục tục với những đồ vật mà hắn đang có bên người, là người thừa kế trong tương lai so với người thường thì vật mà hắn mang theo rất bất phàm.
13 - Người ta nói đàn bà ngực to hơn não quả đúng mà, bị đánh đến như vậy mà còn vẫn che chở cho người khác. . .
- Chậc chậc. . . mà cô nương này là ai, sao lại đẹp đến vậy mà ta chưa từng thấy nhỉ.
14 Dọn dẹp sạp thuốc xong thì sắc trời cũng đã tối, Anh Vũ cùng với mọi người tiến vào một quán ăn nằm một bên nằm giữa ngôi làng, lúc đầu thì bị Thanh Hà phản đối, bà là người tiếc kiệm lại thấy quán ăn đèn đuốc sang trọng lại không nỡ tiến vào.
15 Được A Ngốc kể lại sự việc lúc sáng thì Thanh Hà trở nên nóng nảy nhìn Thanh Hải nói:
- Anh, mặt dù ta vẫn biết ngươi không thích đứa cháu này nhưng dù sao vẫn là cháu của ngươi, ngươi vậy mà nhẫn tâm sao.
16 -Ong. . .
Nội kình trong cơ thể Chu Tề phóng ra kèm theo tiếng xé gió của thanh đao trên tay hướng Anh Vũ mà lao tới.
Anh Vũ thủ thể tay trái dơ lên nội kình phóng ra ở lòng bàn tay hướng thanh đao mà chụp, hành động hai người rất nhanh khiến không ít người ánh mắt cũng không kịp phong mang.
17 Anh Vũ không thèm để ý đến Chu Tề lúc này nâng đứa bé lên mỉm cười nói:
- Tiểu tử, ngươi đã không sao rồi.
Nó nghe vậy đã ngừng khóc, đôi mắt chớp chớp nhìn Anh Vũ quang tâm nói:
- Đại ca, huynh bị thương rồi.
18 Anh Vũ đưa A Ngốc về nhà hắn tính lại ra ngoài tìm một quán trọ, thế nhưng lại bị Thanh Hà ngăn cản, kêu hắn cứ ở lại, Anh Vũ cũng không từ chối sau đó liền cùng A ngốc một chỗ nghỉ ngơi.
19 - Anh Vũ à! A Ngốc sợ.
Từng tiếng gầm rú thoát ra ngập tràn khu rừng sâu bên trong, tất cả mọi võ giả đều bị những âm thanh ấy làm hoảng loạn vội vàng thoát li ra khỏi cánh rừng, có thể nói cũng chỉ Anh Vũ cùng A ngốc hiện giờ vẫn còn bước từng bước đi vào bên trong.
20 Anh Vũ ôm nàng vào lòng lại đạp không bay lên hướng nơi mọi người tụ tập mà đến.
- Con gái ta, ngươi không sao chứ. . . con gái. . . con gái à.
Vừa mới đáp xuống vị lão bá này đã không nhịn được nữa liền chạy lại hỏi thăm.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50