1 Những tiếng mưa rơi rả rích vào ngày cuối tuần phá tan không gian vốn dĩ yên ắng và tịch mịch của khu rìa ngoại ô Komagome. Trên vỉa hè, từng tán ô xòe rộng, từ từ di chuyển rồi tản xuống các hầm đi bộ.
2 Càng về tối, đường phố Tokyo càng vãn người qua lại, mọi người đang ở trên những chuyến tàu điện ngầm để về nhà. Minh mệt nhoài sau ca làm đêm, người đau nhức, cậu vội rời khỏi nhà hàng để kịp bắt chuyến tàu cuối cùng để về nhà trọ.
3 "Em chính là bạn của Hà phải không?" Yumi cười. " Chị ở cạnh phòng cô ấy đây mà. Chị có gặp em đôi lần rồi nhưng chưa có dịp nói chuyện. Chẳng phải em đợt trước hay tới thăm cô ấy còn gì?" Bảo sao Minh cảm thấy nụ cười trắng tinh của Yumi có gì đó quen thuộc, hóa ra là chị hàng xóm của Hà, cô bạn thân cấp 3 của Minh.
4 Rời khỏi hiện trường vụ án, anh Khải mệt mỏi đánh xe ra từ bãi đỗ. Bất chợt anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang lững thững đi ra từ tòa nhà 3 tầng.
5 Anh Khải tiếp tục nói: "Thứ nhất, nếu như ở vụ án đầu tiên hắn ta có mặt ở hiện trường, thì tại sao hắn ta trốn ra khỏi nhà ga lại không có ai nhìn thấy, nhận ra.
6 "Này, khoan đã. . . " đang ngồi yên bên bàn làm việc, Tadashi cất tiếng. "Nạn nhân thứ tư ư?? Rõ ràng là mới có hai nạn nhân, còn thêm ai nữa đâu. . .
7 5h chiều, Minh tới gõ cửa phòng trọ của Hà nhưng không có ai ở nhà cả. Minh cảm thấy vô cùng kì lạ.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Minh reo. Minh nghe máy.
8 Những ngày sau đó là những tháng ngày sống trong địa ngục của Minh. Cứ đêm về, cậu lại mơ thấy Hà nằm trong vũng máu, mở mắt chăm chăm, đưa đôi tay về phía Minh như cầu cứu.
9 Thời gian dường như cô đọng lại trong Hà kể từ buổi chiều ngày hôm ấy. Như mọi năm, nếu như vào ngày 20/10, Nam và Minh sẽ cùng Hà đi ăn đâu đó, hoặc tặng cho cô một món quà nho nhỏ.
10 Anh Khải vội vàng chụp lại bằng chứng rồi lên xe chạy thẳng về sở cảnh sát. Anh cứ nghĩ hôm nay anh sẽ có thêm thời gian bởi vì anh đinh ninh rằng ông đội trưởng đi họp trên Bộ, không rẽ qua cơ quan.
11 Những ngày lang thang đi tìm lời giải cho dòng kí hiệu bí ẩn kia, anh Khải tranh thủ đi hỏi dò công ty sản xuất loại ủng xanh mà tên hung thủ hay đi. Công ty sản xuất loại ủng này phân phối số lượng lớn đến rất nhiều cửa hàng trên khắp Tokyo.
12 Anh Khải bước lên tầng 2, nơi Yumi đang trong phòng mổ cấp cứu. Nghe những người ở ngoài nói thì Yumi không bị thương nguy hiểm tính mạng nhưng bị rách cơ phải tiểu phẫu và mất khá nhiều máu.
13 Mọi người bình thản nhìn theo cánh tay của anh Khải như đã biết trước kết quả.
"Hung thủ. . . chính là ông ta" Anh Khải chỉ thẳng tay vào vị đội trưởng đáng kính của tổ điều tra số 1.
14 Ngay sau khi bị đưa vào buồng tạm giam để chờ kết quả điều tra, mỗi khi bị thẩm vấn, Sumimura vẫn khăng khăng nói rằng mình bị vu khống và không phải là kẻ sát nhân.
15 Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi khắp các con phố. Ở trên xe cứu thương, Minh đang được đưa tới bệnh viện. Cú đâm khá mạnh khiến Minh văng xa 5m,đa chấn thương.
16 Điện tim đồ trên máy đo kéo một đường thẳng dài. Tim Minh ngừng đập.
Các bác sĩ cố gắng hồi sức tim phổi, tiêm thuốc trợ tim vào tĩnh mạch và chuẩn bị sốc điện.
17 Anh Khải cau mày: "Kí hiệu gì cơ? Em mê sảng rồi. Đi về thôi. "
Anh Khải không để Minh nói thêm câu nào nữa, anh cố gắng nhấc thân người ướt nhẹp nước của Minh về phòng.
18 Anh Khải bối rối không biết phải làm thế nào. Chẳng nhẽ anh để manh mối đứt đoạn từ đây? Anh cảm giác như người đàn ông này có điều gì giấu kín chưa khai thác được.
19 Sau khi trở về thành phố Tokyo, anh Khải cảm thấy có nhiều động lực để đi đến cùng của vụ án. Có thể manh mối mà Minh gợi ý chẳng đi đến đâu nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.
20 Những ngày sau đó, sau khi tan làm ở cơ quan, anh Khải không về nhà ngay mà lại đánh xe tới gần công ty xây dựng Komatsu, đỗ xe ở gần đó và tắt máy ngồi im lặng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du, Nữ Cường, Xuyên Không
Số chương: 50