1 Thời điểm Kỳ Bạch khôi phục ý thức chỉ cảm thấy cả người đau nhức, hơi động ngón tay một chút liền cảm giác được thân thể truyền đến xúc cảm. Hắn mở to mắt, chỉ thấy được trên nền trời đen kịt có điểm một vài chấm nhỏ màu bạc.
2 Thời gian ước chừng bốn năm giờ sáng, sắc trời vẫn có chút đen, phía chân trời lóe ra một điểm trắng. Thiếu niên đêm qua cùng hắn nói chuyện còn đang ngủ, Kỳ Bạch cuối cùng ngủ không được, đơn giản đứng lên, quyết định đi ra ngoài một chút, hắn muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc là chốn nào.
3 Lúc Kỳ Bạch trở về thiếu niên đã tỉnh, lúc này hắn mới nhìn rõ bộ dáng thiếu niên như thế nào. Thiếu niên vóc dáng không cao, đại khái khoảng hơn 1m6, trên người không có mấy lượng thịt, thoạt nhìn nho nhỏ.
4 Kỳ gia buôn bán Ngọc thạch, tại Myanmar còn có một quặng Ngọc thạch, là người nối nghiệp Kỳ gia, Kỳ Bạch đã thấy qua quặng ngọc là thế nào. Mà hiện tại nơi bọn họ đang ở, chính là một hầm Ngọc thạch, nhưng lại bỏ đi.
5 Hai người cầm đá đi ra bên ngoài, dọc theo đường đi, lục tục đụng phải vài người, trong tay đối phương cũng cầm mấy tảng đá, gặp mặt, hai bên cũng chỉ nhấc mắt lên tùy ý liếc liếc nhìn, không hề trò chuyện.
6 Thạch liêu còn lại mười khối, mười tảng đá, đổ lục trướng cả mười. Một khối Phỉ Thúy thủy chủng Bạch Đế Thanh, hai khối Phỉ Thúy ti chủng (tơ xanh), một khối Phỉ Thúy phù dung chủng cùng hai khối Phỉ Thúy đậu chủng.
7 “Ê, Phỉ Thúy lớn như vậy, lại là Kê Du Hoàng Phỉ hiếm có, hơn nữa thế nước còn tốt, còn là lão khanh thủy tinh chủng! Phỉ Thúy tốt vậy, mà chỉ có một suất thôi sao?” Kỳ Bạch nửa thật nửa đùa nói.
8 Vương Lạc che tấm ván gỗ lại, cầm lấy vò đứng lên, “Thạch Đầu, chúng ta phải đi lấy nước!” Trên mặt cậu lộ ra nét sầu khiến Kỳ Bạch kinh ngạc, còn có một chút e ngại.
9 “Cậu không sao chứ?”
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng nam nhân khàn khàn mang theo lãnh khốc, thế nhưng Kỳ Bạch lại nghe được lo lắng quan tâm trong đó.
10 Uống nước giải khát xong, Vương Lạc lại thật cẩn thận đặt vò nước kia về vị trí ban đầu, che tấm ván gỗ lại. Lúc này Kỳ Bạch không nghĩ gì nhiều, trải qua một phen vừa rồi, hắn sớm biết lấy nước không dễ dàng, một giọt nước cũng phải dùng tiết kiệm, tuy rằng hắn hiện tại rất muốn tẩy rửa toàn thân một chút!
Thời gian vào khoảng giữa trưa, mặt trời ngay trên đỉnh đầu, cực kỳ nóng.
11 Ôm tảng đá như quả bóng rổ, Kỳ Bạch tâm tình khoái trá đi theo Vương Lạc ra ngoài.
“A, ca ca!” Giải thạch là cậu nhóc bộ dạng trắng trẻo mập mạp kia, nhìn thấy Kỳ Bạch, lập tức đứng dậy giơ tay dùng sức vẫy hắn chào hỏi.
12 Từng bước lui về phía sau, Kỳ Bạch đề phòng nhìn nhóm người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Các người muốn cái gì?” Không quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, đại não đã bắt đầu nhanh chóng tự vấn.
13 Kỳ Bạch gần như giống gấu túi đu trên người nam nhân, hắn cảm giác tay nam nhân cử động, kinh hoảng đối phương sẽ kéo mình xuống, lập tức chặt chẽ ôm cổ đối phương, cho thấy quyết tâm mình tuyệt đối không xuống.
14 Giọng tràn ngập phẫn nộ cùng ghen tị vang lên, Kỳ Bạch quay đầu, thấy Quý Tuyết sải bước đi đến. Bộ dáng phẫn nộ kia giống như vợ bắt gặp chồng ngoại tình vậy, khuôn mặt vốn mĩ lệ quyến rũ động lòng người bởi vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo.
15 Chất lỏng vào miệng nhảy nhót trên đầu lưỡi, mang đến một loại cảm thụ cực hạn, chảy vào thân thể lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ lan tràn toàn thân, mang đến cho thân thể một cỗ sảng khoái, như khí xấu toàn thân đều bị đẩy ra.
16 Đưa đá tìm được trong động cho lão giải thạch sư, Kỳ Bạch ngồi xổm trên mặt đất nhìn giải thạch. Động tác của lão giải thạch sư thuần thục, hiển nhiên là kinh nghiệm có thừa, nhưng Kỳ Bạch lại nhớ tới Bạch Ngọc động tác ngốc nhưng nghiêm túc, thiếu niên bộ dạng khả ái tâm tư đơn thuần ấy.
17 Vốn ngay cả trị liệu sư cũng không thể cầm máu, chỉ là một bình chất lỏng không biết tên đã cầm được, chuyện này quả thực chưa nghe bao giờ! Mà Việt Kha chứng kiến này hết thảy ánh mắt nhìn Kỳ Bạch hơi hơi thay đổi.
18 Miệng vết thương trên người Việt Kha tuy rằng gần khỏi, bất quá bởi vì mất máu quá nhiều, tuy rằng bên ngoài xem ra không sao, thế nhưng lại là miệng cọp gan thỏ, rất suy yếu.
19 Việt Kha ôm Kỳ Bạch theo lời hắn nói đi đến chỗ con suối nhỏ, bởi vì nơi này có Dây mây Khát Máu tồn tại, mọi người nếu không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không đến, bởi vậy nơi này rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước suối róc rách chảy.
20 Đợi hết thảy bình yên trở lại, Kỳ Bạch phục hồi tinh thần lúc này mới nhận thấy trên người có chút rét lạnh, cúi đầu nhìn, nhất thời hết chỗ nói. Vừa rồi vội vàng bò từ trong nước lên, hắn vẫn còn trần trụi.