1 “OK”. Người nhiếp ảnh gia giơ cao ngón tay cái, kèm theo một nụ cười thật hài lòng. Akanishi trời sinh đã mang vẻ quyến rũ khôn cùng, chỉ mấy động tác bâng quơ ngẫu nhiên đủ thoát lên khí khái rất gợi cảm.
2 “Chú nào cơ?” Giọng điệu ngập tràn yêu thương cùng cưng chiều, vừa bước ra, ánh mắt Kamenashi Kazuya đã dồn cả vào đứa con của mình. Cậu bé hớn hở đứng không yên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, tựa hồ vừa mới chạy bay từ ngoài vào, mồ hôi trên trán vẫn lấm tấm.
3 Hai người dây dưa, giằng co chẳng hề thối giảm, chuông điện thoại reng hết một lần lại một lần, không ý vị bỏ cuộc.
“Điện thoại. ” Kazuya liếm môi, vì nhẫn không được mà khàn giọng nhắc Jin về tiếng chuông đang kêu réo liên hồi.
4 Chương có cảnh nhạy cảm, không dành cho các em chưa đủ tuổi :”>
xOx
Năm năm… Jin suy tư, đôi ngươi bỗng hóa trầm, cao giọng hỏi, “Kazuya, hai đứa… thật là con em sao?”
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng.
5 Mùa xuân mười năm trước, ngày đẹp trời, thả lưng trên bãi cỏ, để mặc những tia nắng dịu nhẹ nhảy nhót, sưởi ấm trên vầng trán. Akanishi Jin, thiếu gia nhà Akanishi, chỉ mới mười tám, cả giọng nói lẫn dáng người vẫn còn trong thời kỳ phát triển.
6 Năm ấy, ở trường xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, ai nghe cũng phải trợn tròn hai mắt: hot boy số một của trường, Akanishi Jin, trước giờ chưa từng đả động chuyện học hành, thế nhưng vô cớ bắt đầu từ một thứ tư giữa xuân đẹp trời, ngày nào cũng vậy, cậu ta đều lon ton chạy vào thư viện.
7 Jin đứng trên sân khấu, nhìn người thiếu niên ngồi ở hàng ghế đầu được mình dành riêng, tự tin tràn trề trong tâm. Buổi biểu diễn cũng nhờ thế mà xuất sắc hơn thường ngày.
8 Chẳng biết vì cớ gì, khi nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp ấy, Jin chợt cảm giác sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực trào. Hết thảy tựa hồ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, chính mình vẫn còn nhớ rõ cái tình yêu ngây ngốc mà lại khiến anh vui sướng nhảy cẫng không biết bao lần.
9 Jin nhìn Kazuya bước xuống lầu; bốn mắt vừa giao nhau, cả hai đã hiểu ý đối phương.
Ra ngoài hóng gió là quyết định của hai người, dù không ai nói tiếng nào.
10 Jin vừa nói mình phải nghỉ lại ở Florence thêm mấy ngày, Sigma thiếu điều khóc ré. Thực tế mà nói, lịch trình của Jin đã được sắp đặt kín suốt năm, đừng nói là mấy ngày, một ngày cũng đủ vò đầu bứt tai mà xếp lại cả lịch.
11 Jin lại tìm đến thư viện, chống cằm trên bàn, say sưa nhìn Kazuya cau mày lẩm nhẩm mấy tên sách dưới ánh dương chan hòa, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
12 Từng khóm hoa nhài túm tụm vào nhau, tỏa ra một hương thơm ngát cả khu vườn, khó có dịp về nhà trước khi trời tối, Youki chợt nhận ra, đã lâu rồi bà không dành thời gian chiêm ngưỡng hoa viên nhà mình.
13 “A… đau…” Thuốc sát trùng vừa chạm vào vết nứt trên môi, Jin nhịn không được mà hít mạnh một hơi, xuýt xoa liên hồi, tay đang ôm vòng eo của Kazuya càng xiết chặt, túm níu lấy áo đối phương.
14 Chương có cảnh nhạy cảm không dành cho các em chưa đủ tuổi :”>
xOx
Kazuya chôn chân tại chỗ, cách giường chừng bốn năm bước.
Bầu không khí bỗng hóa kỳ lạ, tựa hồ đang bị đè nén bởi một sức nặng, chỉ chực chờ bùng nổ.
15 Đầu ngón xuyên qua, để mặc vòng nhẫn mơn theo da thịt, đã qua nhiều năm như thế, nó vẫn không thay đổi, thậm chí còn vương vấn chút gì đó ấm áp. Bên tai bất giác văng vẳng tiếng sóng lăn tăn hòa cùng hơi thở dịu nhẹ của Kazuya.
16 “Ueda, cậu khá lắm. ” Giọng điệu Jin vững vàng, ngữ khí lạnh tựa băng.
Nhận được cú điện thoại của Jin, Ueda điềm nhiên nằm dài trên ghế sô-pha đọc tạp chí.
17 Bước ra từ bên trong sân bay, Kazuya ngước nhìn qua cặp kính râm, đã lâu rồi anh không hít thở lấy hương vị quen thuộc của Tokyo. Trời nắng nhuốm một màu tối vì tròng kính, Kazuya đưa tay gỡ xuống, mắt liền chạm vào ánh chói chang.
18 Koki vẫn luôn khẳng định, chỉ cần Kazuya ở đâu, nghiễm nhiên sẽ thấy sự xuất hiện của Jin ở đó. Thế nhưng sống trên đời bao nhiêu năm, anh chưa từng nghĩ mình có thể chứng kiến cảnh tượng Jin như thế này.
19 Ánh dương dịu nhẹ biếng nhác vuốt ve gò má, Jin vươn người thật dài, chậm rãi mở mắt, bàn tay lập tức lần mò tới người nằm bên cạnh. Bỗng dưng đầu ngón chỉ chạm đến một khoảng lạnh lẽo.
20 Jin khỏe bệnh rất nhanh, chỉ hai ngày sau đã có thể trở lại làm việc.
Bảy ngày ngao du nghỉ ngơi ở Ý khiến bao công tác chồng chất. Ngày ngày Jin phải đi từ sớm tinh mơ tới tận khuya mờ mịt mới về.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 50