1 Tiếng TV ở phòng khách rất lớn, xung quanh là mấy người đồng hương đang ngồi quây quần.
Người đàn ông không hề chào hỏi bọn họ, đi thẳng về gian phòng của mình.
2 Không nghĩ có trẻ con lại phiền toái đến vậy! Nó không đơn giản là thêm một cái tên vào hộ tịch mà thôi!
Trước tiên miễn tính đến những rắc rối khi đăng kí hộ khẩu, chỉ tính đến tiền mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của nhóc con cũng khiến tài khoản ngân hàng của Thành Chu sút đi một phần năm.
3 “Ai~ bà không nghe nói á?! Phòng 914 dãy 13 có người chết đó!”
“Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tôi nói xạo bà làm chi! Có bà già kia vào ở đó chưa được nửa tháng thì bị trượt chân ngã chết, vài ngày sau con bà ấy mới phát hiện.
4 Ngày thứ hai sau khi dọn nhà.
Lưu Lượng và Trần Sảng chạy đi mua sắm, để lại một mình Ngô Kỳ ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
Đầu tiên là cọ rửa phòng tắm sạch sẽ, tiếp theo là lau chùi bếp núc, thu dọn nhà bếp sạch sẽ ngăn nắp đến tận trưa, sau đó Ngô Kỳ cầm khăn sạch đi vào phòng khách định lau cửa sổ.
5 Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Trái tim Ngô Kỳ như muốn rớt ra khỏi lòng ngực.
Nghĩ lại, người thanh niên ngoài cửa sổ trông rất quen.
6 Hai cha con nhà Thành Chu vẫn còn đang tìm phòng ở.
Sau hai tuần tìm kiếm mà vẫn không có kết quả, lửa lòng muốn dọn nhà của Thành Chu thoáng cái hạ xuống còn liu riu.
7 Mười giờ sáng chủ nhật, ngày mười lăm tháng một.
Hai cha con Thành Chu đứng trước phòng 914 dãy nhà 13, tiểu khu Tam Nguyên, nhấn chuông cửa.
Một tiếng, hai tiếng, không ai mở cửa.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy chủ phòng kia, Thành Chu vội vã kéo tay Hồng Diệp chạy ra ngoài.
9 Chuẩn bị giấy bút xong xuôi, Hồng Diệp bắt đầu thi, cô Hà cũng đi vào làm gác thi, Thành Chu ở bên ngoài chờ, chẳng biết làm gì nên bắt đầu nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Bao.
10 Thằng con được trúng tuyển đặc cách thì người làm cha chính là kẻ vui nhất! Liên tiếp vài ngày hễ thấy Hồng Diệp là đều cười tủm tỉm, ngoài ra còn ân cần hỏi han.
11
“Sao anh lại ở chỗ này?!” Thành Chu hốt hoảng kêu lên một tiếng, không kịp ném cặp da qua một bên, liền ôm vào người, làm tư thế phòng vệ.
Hồng Diệp đâu? Hồng Diệp chạy đi đâu rồi? Hôm nay nó hẳn là sẽ không đến trường đi nhỉ.
12
Hai mươi bảy tháng một, Thành Chu dọn nhà sang nhà mới trước Tết Âm lịch một ngày.
Hai mươi tám Tết, hắn dọn dẹp vệ sinh nhà cửa để quét đi những bụi bặm còn tồn đọng lại trong năm cũ.
13
Đồ đạc trong phòng ngày một tăng, cuối cùng Thành Chu cũng có được thư phòng hắn hằng ao ước.
Mua một bàn làm việc thật to, một giá sách đa năng, còn thêm một chiếc ghế đi kèm nguyên bộ nữa.
14
Thành Chu ngủ đến nửa đêm thì buồn tè, mò mò mở đèn đầu giường, mơ mơ màng màng bò xuống giường, lê chân trần mở cửa phòng ngủ ra.
Ngoài cửa, phòng khách trống trải và u ám, hai cửa sổ sát đất đều bị rèm cửa che mất ánh sáng, ngoài ngọn đèn le lói trong phòng ngủ thì không còn bất kỳ nguồn sáng nào chiếu sáng trong nhà.
15
Hồng Diệp cảm thấy thoả mãn, ngồi trên bậc thang đánh ợ một cái.
Không biết có phải do bệnh viện này đã tồn tại lâu lắm rồi hay không, mà ở đây, nó có thể tìm được không ít món ngon.
16
“Theo anh thì lúc này ổng đã tỉnh hay vẫn đang ngủ?”
“Chắc là còn đang ngủ đấy. ”
Âm thanh không rõ ràng cho lắm.
“Đồ vô dụng! Bị hút có một chút dương khí mà mê man đến tận bây giờ! Ê! Anh mà không chịu tỉnh dậy là bị công ty đuổi việc ngay cho xem!” Nhóc con la hét ầm ĩ.
17 Câu chuyện quay về lúc Hà Sinh cùng người thân dứt áo ra đi làm công ở nơi phồn hoa phố thị trên mười triệu dân, có lịch sử hình thành từ lâu đời, nơi giao nhau giữa hai dòng chảy hiện đại và cổ đại.
18
Ngày thứ hai sau hôm Thành Chu tỉnh lại.
Vì là bộ phận Thương mại, nên đa số nhân viên đều đã ra ngoài chạy việc hoặc đi gặp khách hàng xử lý sự vụ.
19
Ngày thứ ba sau hôm Thành Chu tỉnh lại.
“Anh thực sự không muốn để tôi đi làm chung với anh à?” Hai ngày nay, trước cổng nhà Thành luôn xuất hiện một câu hỏi như thế này, và người hỏi luôn là một thằng nhóc cao chưa bằng phân nửa cánh cửa.
20
“Cậu là Thành Chu à?”
“Vâng. Xin chào, đây là tên của tôi…”
“Ngồi đi. ” Câu mệnh lệnh.
Hai tay Thành Chu không biết đặt ở đâu, do dự một lát, cuối cùng đặt lên bàn.