1
Triển Chiêu chết.
Người từng nhận chức Ngự tiền đới đao hộ vệ, được đương kim Thánh thượng phong hào “Ngự Miêu”, Nam hiệp Triển Chiêu ngày xưa nổi danh trên giang hồ, chết.
2
Lắc lư, lắc lư.
Chất lỏng trong vò rượu vẫn như thường lệ lấp lánh.
Hai năm trước, hắn từng nói, “Tiếng sóng sánh của rượu này nghe còn hay hơn tiếng vòng ngọc chạm nhau trên tay nữ nhân.
3
Phương Mẫn nhìn người trước mắt vốn tự xưng Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân Bạch Ngọc Đường một hớp lại một hớp uống rượu, trong lòng cũng khó chịu.
Mặc dù, nàng chưa bao giờ do dự giữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường.
4
Bạch Ngọc Đường say thật, hai năm qua, được một lần hoàn toàn say.
Phương Mẫn để tiểu nhị của Quân Mẫn lâu đỡ Bạch ngũ gia tới phòng khách, lúc đi ngang qua người nàng, nàng nghe thấy ngàn chén không say Bạch ngũ gia vô thức hạ giọng lẩm bẩm, “Miêu nhi, chờ ta một chút, ngươi chờ ta một chút…”
Có một ý niệm như măng mọc sau bão mùa xuân, ở trong lòng nhanh chóng mọc.
5
Nàng nghe thấy, câu lẩm bẩm uyển chuyển lại chứa tơ tình vạn thiên của Bạch ngũ gia.
“Miêu nhi, chờ ta một chút, ngươi chờ ta một chút…”
Giọng rõ ràng rất nhẹ, nhưng, không biết sao, nàng luôn cảm thấy, tiếng gọi này, thật là bách chuyển thiên hồi, bám ở bên tai, thật lâu, thật lâu, đuổi cũng không đi được.
6
Triển Chiêu mất, đã sớm uống không biết bao nhiêu chén canh trong tay Mạnh bà bên cầu Nại Hà, hẳn đã sớm quên đệ, đệ đã sớm không đuổi kịp y, hôm nay đệ làm ra bộ dáng muốn chết này, là cho ai nhìn?
Bạch Ngọc Đường há miệng, không nói gì, nhưng cũng không tính lùi bước, cứ ngây ngốc nhìn về phía Mẫn Tú Tú.
7
“Lão Ngũ, đệ nhìn tranh cũng lâu như thế rồi, có trúng ý cô nương nhà nào không? Đừng lo, bất kể là cô nương nhà nào, các ca ca tẩu tẩu đều sẽ không nói gì đệ…” chỉ cần Bạch Ngọc Đường kiệt ngạo bất tuần kia có thể trở lại, cưới cô nương thế nào, lại có quan hệ gì chứ?
Nhưng, Mẫn Tú Tú biết, muốn Bạch Ngọc Đường năm đó trở về, chỉ sợ không phải chỉ cần đơn giản cho nó cưới một cô nương đâu, người lão Ngũ nhà nàng đã nhận định, đều rất ít khi thay đổi, Triển Chiêu là biến số trong đó.
8
Bạch Ngọc Đường cùng với lúc trước có thể nói là vô cùng khác biệt.
Mẫn Tú Lâm hơi nheo mắt, thấy Bạch Ngọc Đường ở bên kia chăm chăm nhìn thiệp mời gã sai vặt đưa tới, khóe miệng nhẹ nhếch lên.
9
Thật ra, trong mộ Triển Chiêu cũng không có Triển Chiêu.
Dĩ nhiên không có, Triển Chiêu chết nơi sa trường, chỗ đó rất xa Biện Lương, ngay cả Bàng tướng quân có tâm, cũng chỉ có thể hết sức mình truy tìm hài cốt cho y, rồi sau đó an táng thật tốt thôi, muốn đưa về Biện Lương, cũng là vô cùng khó.
10
Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, đã ở trong gian phòng của Triển Chiêu ở phủ Khai Phong.
Phòng của Triển Chiêu, hắn đương nhiên sẽ nhớ, năm đó, hắn với y không chỉ một lần ở nơi này đại chiến ba trăm hiệp.
11
Vật Triển Chiêu để lại, đến tột cùng là vật gì, còn giấu diếm, không cho hắn biết?
Bạch Ngọc Đường cau lại chân mày, tuy không nói cái gì, nhưng chân vẫn đi theo.
12
Bạch Ngọc Đường tới bây giờ đều không nghĩ rằng, đời mình, vẫn còn có thể gặp lại Triển Chiêu, khi còn sống.
Triển Chiêu, ở hai năm trước, y đã chết rồi…
Bạch Ngọc Đường ngồi ở cửa sổ nhã gian đối diện đường phố của Quân Mẫn lâu, dưới cửa sổ, người đi đường vội vã tới lui, bất động thanh sắc, giống như không có chuyện gì xảy ra, lại làm Bạch Ngọc Đường phải siết chặt chén rượu trong tay.
13
Bạch Ngọc Đường mặc dù không tin Triển Chiêu sẽ chết vì một chuyện nhỏ như thế, nhưng cũng không dám mạo hiểm.
Hắn không biết tình hình bây giờ đến tột cùng là tốt hay xấu, rõ ràng Triển Chiêu ở trước mặt mình nhưng lại không nhận ra mình, trong lòng hắn dĩ nhiên sẽ không cảm thấy dễ chịu, nhưng, nếu để Triển Chiêu nhớ lại quá khứ, đối với hắn mà nói, cũng không phải tốt lành gì.
14
CHết, chính là một từ quá tàn nhẫn.
Bạch Ngọc Đường ngồi trước cửa sổ Thái Bạch Cư, như mấy năm trước, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu, nhìn thế nào cũng không thấy thân ảnh cao ngất, đỏ tươi trong ký ức, người tới vạm vỡ, thành thật, không tìm ra nụ cười ấm áp nhàn nhạt trên người nọ.
15 Trên con đường từ Khai Phong dẫn tới Thường Châu, có một con ngựa trắng uy phong lẫm lẫm, người ngồi trên ngựa trắng cũng rất anh dũng, trên tay có một chuôi trường kiếm trắng bạc, khóe miệng còn nét cười.
16
Bạch Ngọc Đường vốn dĩ muốn lập tức lên đường trở về Khai Phong, chẳng qua trước khi hắn lên đường, lại gặp trúng hai người.
Người tới là người Bạch Ngọc Đường hết sức quen thuộc, nhưng trong ấn tượng của Bạch Ngọc Đường, hai người kia không thể xuất hiện ở nơi này mới phải.
17
Người, cho dù mạnh tới đâu, cũng không thể nắm bắt được thời gian.
Bạch Ngọc Đường quơ quơ vò rượu trong tay, rượu còn dư lại một nửa lách cách trong vò, cuối cùng bị đặt lại trên bàn, người uống mặc Bạch y, cũng không có uống tiếp, chỉ nhìn vò rượu cười một tiếng.
18 Bạch Ngọc Đường dắt theo Bạch Phúc cùng nhau tới Tô Châu, những chuyện hạn chế như gởi thiệp mời này, Bạch Ngọc Đường cũng lười quản, chỉ để Bạch Phúc đi, còn hắn ngồi ở tửu lâu gần Trữ Phủ Tô Châu, uống rượu.
19
Trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng.
Tô Châu phồn hoa, trong tửu lầu có quá nhiều người, không ngồi được.
Vậy mà, ngay khi đông người như thế, Bạch Ngũ gia vẫn có thể một mình độc chiếm cái bàn, phong độ phiên phiên dựa lên cửa sổ, giống như theo thói quen từ cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy cũng là phong cảnh vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc.
20
*Vì tuổi tác chênh nhau khá xa nên mạn phép dùng xưng hô ta – em cho chú, và ta – huynh cho em.
Ngoài thành Tô Châu, phong cảnh rất đẹp, nếu có thể cùng người yêu trò chuyện vui vẻ, thì đây có thể tính là một chuyện hạnh phúc trong đời.
Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn
Số chương: 42