41
Ban đêm, cái gì cũng an tĩnh.
Tiếng vang “lộp cộp” thỉnh thoảng xuyên qua cành lá rậm rạp, truyền vào tai hai người.
Thiếu niên mặc y phục dạ hành trợn to hai mắt, một đôi mắt mèo dưới trăng dường như có chút sáng, vừa như khẩn trương, vừa như tò mò.
42
So sánh với bệnh tình của Bàng Phi, vương tộc Miêu Cương tính ra là tới chậm.
Thái hậu nương nương cắn răng, nói thật là tới quá trễ, nếu còn trì hoãn nữa, bệnh của Bàng phi biết làm sao bây giờ…
Bàng phi chung quy vẫn là nữ nhi bảo bối của Bàng thái sư, còn Thái sư, tuy trong lời đồn của dân chúng, ông cũng không phải người gì tốt lành, nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, ông không ngay thẳng được như Bao Chửng, nhưng sự đời ông vẫn còn nhìn rõ, mà quan trọng nhất, Bàng thái sư tuyệt không hai lòng.
43
Tới trước cổng hoàng cung, chiếc xe ngựa của vương tộc Miêu Cương rốt cuộc ngừng lại.
Hoàng cung dù sao cũng là hoàng cung, không thể so sánh với đường cái Khai Phong, cũng không phải vì người tới là vương tộc Miêu cương thì phải cung kính đón chào, ngay cả một hành vi lục soát cũng không có.
44
Còn có một công chúa điện hạ nữa…
Bạch Ngọc Đường cau mày, nghĩ lại một hồi mi vũ lại nhanh chóng dãn ra, nghe người ta nói, lúc này “Vương tộc Miêu Cương” gặp mặt, phần lớn khả năng sẽ dùng “Hôn nhân” tới cầu hòa, mà hoàng thất đại tống đúng lúc nhân số ít, hợp điều kiện để “Hòa thân” e là….
45
Người này đến tột cùng là ai?
Mấy tháng trước, Bạch Ngọc Đường đi về phía Tô Châu, muốn tìm cho Triển Chiêu một thanh kiếm tốt, sau đó cũng chính lúc gặp Triển Chiêu, mặt dày đi theo sau lưng y, biết được Phùng Kỳ thuận tay chôm đi một vò cổ độc từ rất xưa từ miêu trai lúc hắn đại náo nơi đó.
46
Diệp Thời Tích nói nửa canh, chính là nửa canh!
Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường đều không nóng nảy, chỉ lặng lẽ đứng trên nóc nhà chờ đọc y ngày xưa đi ra, cũng không nghĩ rằng mình đang đứng ở Hoàng cung Đại Tống, hay là trước mặt hoàng đế Đại tống.
47
Hoàng bảng được dán lên tường, vô cùng nổi bật.
Bạch Ngọc Đường đứng bên người Triển Chiêu, vui vẻ cười, giơ tay khoác lên vai Triển Chiêu, còn không đau không nhột nhéo một cái, “Bâu giờ, xem như đã đem ân oán năm đó của em xử lý, chuyện chỗ Biện Lương này, cứ tính thế đi nhé, có cơ hội lại ghé phủ Khai Phong nhìn một chút, mặc dù em không nhớ rõ, nhưng Công Tôn hồ ly với Bao than đen, à không, là Công Tôn tiên sinh với Bao đại nhân còn rất nhớ em đây…”
Nói hết vế sau, Bạch Ngọc Đường bất mãn bĩu môi.
48
Mị về rồi nè:3
Chuyện mua ngựa, dĩ nhiên không cần Bạch ngũ gia bỏ công, chỉ cần một câu nói, sẽ có người thay hắn hoàn thành.
Đúng như lời Bạch ngũ gia hắn nói, cho dù không có ngựa, họ vẫn chỉ có hai người, cùng lắm thì cưỡi chung một con thôi, chẳng qua Triển Chiêu có lẽ sẽ hơi mất tự nhiên một chút.
49
“Mèo ngốc, sao em cứ phiền toái như vậy. ”
Bạch Ngọc Đường không cho a Mẫn cơ hội nói nhiều, lập tức kéo Triển Chiêu đi rồi.
Ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng đủ, Triển Chiêu vẫn cứ gặp được a Mẫn, bất quá cũng không tệ, ít nhất tâm tư của a Mẫn có lẽ đã gãy thật rồi, về phần cô ta có định ở như thế cả đời nữa không…
Bạch Ngọc Đường vẫn thấy có chút áy náy.
50
Vừa tới, tình hình rất yên ổn.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nhấp một miếng Quân Sơn Ngân Châm, không nói gì nữa.
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, đưa tay bao bọc cả tay lẫn chén trà trong tay người đối diện, một chút lạnh lẽo tỏa ra từ lòng bàn tay khiến hắn nhẹ cau mày, lấy đi chén trà trong tay Triển Chiêu, “Em thế mà thật bình tĩnh…”
Hèn gì sau khi em biết mình mất trí xong, vẫn không làm gì cả…
Bạch Ngọc Đường vẫn luôn mặc định trong lòng là vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì.
51 Thành viên trên Hãm Không Đảo ai cũng nghe lệnh đại tẩu mình, hơn nữa, tình hình Triển Chiêu hiện tại còn không rõ có ổn hay chưa, không nên nói nhiều là tốt nhất, nếu Triển Chiêu ở trên Hãm Không Đảo có chuyện gì, tạm thời không đề cập tới chuyện Triển Lâm sẽ tới trả đũa, chỉ cần một con rắn, chuột kiến gì đó trong tay đại tẩu y, cũng đủ làm họ kinh sợ.
52 Bạch Ngọc Đường ngồi trong nhã gian của Phượng Vũ lâu, lạnh lùng nhìn Triển Chiêu đứng dưới cửa hàng y phục dưới lầu, trên mặt bày ra một bộ “Lão tử tâm tình bất hảo, cách xa ta ra.
53
Ý tưởng thì tốt, chẳng qua thực tế lại không thuận lợi như vậy.
Bạch Ngọc Đường vốn luôn tin tưởng rằng Triển Chiêu là một người có tính tình khá tốt, mà Bạch Ngọc Đường vẫn hay bị bảo là loại người biến sắc mặt rất nhanh, tuy hắn chưa từng phát tính khí gì trước mặt Triển Chiêu, nhưng không có nghĩa Triển Chiêu không biết bản tính Bạch Ngọc Đường.
54
Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Mấy tháng trước, Bạch Ngọc Đường mặt dày nằm chung một giường với Triển Chiêu, khi đó Triển Chiêu còn không thích, tuy hắn đã nói rõ mọi chuyện, nhưng chuyện của hai người, Triển Chiêu cũng không đáp ứng cái gì, cả ngày hắn muốn làm thứ gì cũng là danh không chính ngôn không thuận.
55
Trời, chợt tối sầm xuống.
Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa Tuyết Ảnh Cư, một mực nhìn vào sợi dây xích nối tới đối diện, trong đầu có chút chua chát dâng trào, giống như mây đen đang dần lan tỏa nơi chân trời xám xịt.
56
Y nói, “Huynh thích huynh ấy, nhưng huynh sẽ không ở bên huynh ấy. ”
Lý do là, không hợp.
Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc lâu của Triển gia ở phủ Tùng Giang, nghe người mình yêu cuối cùng nói ra những lời giấu kín trong lòng, tim càng thêm chua xót từng hồi.
57
Phủ Tùng Giang có một Lạc gia, trong Lạc gia có một đại tiểu thư, gọi là Lạc Phượng Nhi.
Lạc Phương Nhị chính là một đại tiểu thư không quá hợp cách trong đại đa số người, nàng không như những nàng thiên kim tiểu thư đại môn không ra, cửa sau không đến, cũng không giống Đinh tam tiểu thư hiệp khí hào sảng ở Mạt Hoa thôn, nàng sẽ không ở những ngày lễ đặc biệt dẫn người lắc lư trên đường cái Tùng Giang, bày ra một vẻ Đại tiêu thư.
58
Bạch Ngọc Đường đuổi kịp Triển Chiêu ở gian trà nhỏ ngoại thành Tùng Giang.
Tính ra, Lạc viên ngoại vẫn còn biết mình biết người, bất kể người trong lòng Bạch Ngọc Đường là ai, chỉ cần Phượng nhi chọc phải hắn, Lạc gia kiểu gì cũng khó sống, cho nên ông không hề do dự, nói ngay sau khi trở về nhà sẽ giáo dục tiểu nữ thật tốt.
59
Trời rốt cuộc cũng lạnh xuống.
Triển Chiêu vốn cảm thấy chỉ cần mình không cần đi về phía bắc, cho dù mình sợ lạnh đi nữa, cũng sẽ không sao cả.
60 Nửa tháng sau, trời lại càng thêm lạnh hơn rất nhiều, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu thân ở Giang Nam, có Lô đại tẩu chiếu cố, lại thêm hai người đều là người có căn cơ võ thuật cao, cho nên qua ngày cũng không quá khó khăn, chẳng qua Triển Chiêu lúc nào cũng trốn ở trong phòng không ra cửa.