1 Một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh trên đường. Khi màn đêm buông xuống, xe ngựa dừng lại trước một khách điếm, người đánh xe vào thùng xe, sau đó ôm một người đang được bọc trong một chiếc áo choàng ra ngoài, vẻ mặt lo lắng đi vào khách điếm.
2 “Phong Lâu chủ. ”
“Huyền công tử. ”
Mở cửa ra, nhìn thấy người tới, Phong Khiếu Nhiên vội vàng mời người vào phòng.
“Phong Lâu chủ, viên thuốc hôm qua ta đưa cho ngươi, không biết phu nhân ăn vào có thấy chỗ nào không ổn không?” Vừa bước vào phòng, Huyền Ngọc hỏi.
3 Tiêu? Xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau, Cô Nhiên lập tức quay đầu nhìn thì thấy chiếc xe ngựa kia đã dừng lại. Phong Khiếu Nhiên cũng nghe được tiếng vang lập tức kìm dây cương, nhảy xuống đất trước, rồi đỡ Cô Nhiên xuống cùng.
4 “Nguyệt Nhi!”
“Nguyệt!”
“Chủ tử!”
Thấy người đã trở lại, mấy người bên trong xe khẩn trương nhìn hắn.
“Huyền Ngọc, Huyền Thanh, đi thẳng đến Thích Nhiên lâu.
5 Xe ngưa đi được năm ngày, đoàn người Phong Khiếu Nhiên cuối cùng cũng đến Thích Nhiên lâu. Trong mấy ngày này, hắn và Cô Nhiên không thấy nam tử tuyệt mỹ kia xuất hiện lần nào nữa.
6 “Nguyệt công tử, ngươi tỉnh rồi?”
Mắt mở to hết cỡ rồi vẫn chưa thấy mấy người kia ở cạnh mình, Hàn Nguyệt nhăn mi lại.
Thấy Hàn Nguyệt không tỏ vẻ tức giận, Cô Nhiên tiếp tục nói: “Nguyệt công tử, ngươi mê man suốt một ngày, bọn họ mới vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.
7 Thân mình trần trụi được người an ủi vuốt ve nhẹ nhàng từ đầu đến chân, chớp chớp mắt vài cái, Hàn Nguyệt trở mình, để cho người bên cạnh tiếp tục hầu hạ mình.
8 Dưới chòi nghỉ mát, mấy nam tử xuất chúng ngồi cùng nhau, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, rồi chơi cờ, hoặc không làm gì cả, chỉ nghe, nhìn, hay thi thoảng bình luận thêm vài câu.
9 “Tranh, lấy bộ này đi. ” Đem bộ mà mình vừa lòng nhất ra, Nhiễm Mặc Phong đưa cho Hàn Nguyệt.
Cầm lấy bộ hỉ phục, xuyên qua người mình, Hàn Nguyệt cũng rất vừa lòng nhìn mình trong gương đồng, bên cạnh chất đống những bộ hỉ phuc mang từ các nơi trong kinh thành đến.