1 Thư sinh cứu hồ ly độ kiếp. Thế là hồ ly hoá thành một chàng trai đẹp đến báo ân, giặt quần áo làm cơm cùng ăn cùng đọc sách với chàng, báo tới báo lui rồi thích người ta luôn.
2 Tướng quân gặp nạn trên chiến trường.
Bị quân địch vây trong mê hồn trận ở núi ngũ độc.
Mắt thấy sắp phải chôn thây nơi hiểm cảnh, thời khắc mấu chốt, một vị thế ngoại cao nhân đeo mặt nạ quỷ hiện thân, giúp hắn phá trận.
3 Tướng quân không phải là kiểu người vương vấn không dứt, từ chối chính là từ chối.
Sau nhiều năm mỹ nhân vẫn dày mặt lặng lẽ bám theo hắn, hắn cũng hết cách.
4 Hồn phách tướng quân dính máu hồ ly.
So với lần trước thì mỹ nhân tìm được hắn dễ hơn một chút, cũng sớm hơn chút.
Công tử nhà phú thương mười bảy tuổi.
5 Hai mươi năm trôi qua như thế.
Mỗi khi mềm lòng lại muốn để công tử quay lại hồng trần, nhưng nghĩ lại lại sợ hắn đi rồi sẽ không quay về, không nhìn thấy hắn nữa.
6 Hồ ly chữa lành vết thương, lại vẫn nhớ ăn không nhớ đánh mà đi tìm công tử.
Không biết xấu hổ mà nhìn trộm hắn, dù công tử có làm chuyện gì cũng đi theo sít sao.
7 Mưa dầm kéo dài, trong không khí đều là mùi ẩm ướt.
Lúc mỹ nhân tìm tới, hắn mới tám tuổi, nghiêm túc ngồi trước bàn cầm bút luyện chữ.
Còn nhỏ tuổi đã sống lưng thẳng tắp, khí độ bất phàm.
8 Tuổi hoàng tử hơi lớn một chút, hai người vẫn thân mật như trước.
Tiêu Thừa thích ôm người vào ngực, buộc y viết chữ.
Từ phía sau nắm chặt tay y rồi hai người cùng cầm bút, từng lần từng lần viết tên của hồ ly lên giấy.
9 Mỹ nhân bị sờ nắn lỗ tai là có thể mềm thành một hồ nước xuân, đôi mắt đen như ngọc ươn ướt long lanh. Lúc ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa, thân là đàn ông, dù có định lực tốt hơn nữa cũng không nhịn được.
10 Dù ban đêm Tiêu Thừa làm bừa với A Ngọc, ban ngày vẫn đứng đắn.
Trên hắn còn có bốn huynh đệ nữa, đang đến thời điểm một mất một còn.
Thỉnh thoảng hắn cũng muốn dừng lại, cảm thấy ôm mỹ nhân hồ ly ngao du bốn bể cũng được.
11 Tiêu Thừa cũng không giải thích được tại sao hắn cứ phải làm Hoàng đế.
Không chỉ phải làm Hoàng đế, còn phải cưới Hoàng hậu.
Đề nghị của các thần tử Tiêu Thừa đều ngăn lại, nhưng vẫn để mỹ nhân biết.
12 Hồ ly bị thao đến ngất đi.
Tỉnh lại, áo vụn, vết máu, tinh dịch bừa bộn đầy đất.
Y sợ hãi tuyệt vọng, không dám ở lại tẩm cung Tiêu Thừa thêm một khắc nào nữa bèn trốn về rừng sâu núi thắm.
13 Ba trăm năm sau.
Tử Tiêu Đế Quân quay về vị trí cũ. Hắn trải qua bảy kiếp luân hồi ở thế gian, chớp mắt đã mấy trăm năm, khi trở về trong ngực có ôm một cục bông trắng tuyết.
14 A Ngọc không chịu hoá hình, cũng không chịu nói.
Dáng vẻ nhát gan sợ hãi vẫn đáng thương như trước.
Đế Quân ôm vào ngực hết sức dỗ dành cũng không có phản ứng gì, không còn cách nào khác, đành phải đi tìm hiểu rõ xem rốt cuộc A Ngọc đã gặp phải chuyện gì.
15 Hồ ly phát điên, vừa khóc vừa gào.
Những nỗi thống khổ tê tâm liệt phế trong quá khứ bỗng nhiên thành một trò cười ngu xuẩn, nhưng mà y không biết! Y coi con mình là nghiệt chủng mà căm hận! Y nhảy hồ nước lạnh, uống thuốc phá thai, ban đêm khóc hận còn thường đấm đánh vào bụng.
16 Đế Quân mang theo hồ ly đã ngất xỉu hoá thành một vệt kim quang biến mất.
Mặt hồ tĩnh lặng lúc này mới lăn tăn mấy bọt sóng.
Một cái đầu trắng tinh muốn thò ra khỏi mặt nước, bị lão rồng dùng vuốt đè xuống.
17 Long mạch của long tộc đơn bạc, mỗi khi có rồng sinh ra hoặc là có giao hoá thành rồng đều phải định bối phận trên gia phả.
Lão rồng không cam lòng để con trai bại lộ bị Tử Tiêu mang về.