Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 46
Chương mới nhất: Chương 46: Ngoại Truyện
Cập nhật cuối: 8 năm trước
“Thiên hạ phong vân ta cứ đi tới, vừa vào giang hồ năm tháng thúc giục, sự nghiệp thống trị trong lúc nói cười, chịu không nổi nhân sinh một hồi say ——Thế gian này, thần công vô cùng tận, chính tà phân giao, trăm loại chiêu thức, hoặc là trăm sông đổ về một biển… Hỏi thế gian, ta Đông Phương Bất Bại không coi là từ xưa đến nay, bất bại đệ nhất nhân, nhưng quan tâm tới ta, không ai bằng hắn!” …Hắn là một trong những kẻ tầm thường nơi chúng sinh.

Danh sách chương Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu


Chương 1

1 Đông Phương Bất Bại cười nhạt, thỉnh Đông Phương Bất Bại một chén rượu, mặt mũi thật lớn, hắn mặc kệ, xoay người đi.

Đông dạ, tuyết lạc, thanh thanh vô.


Loading...

Chương 2

2 Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn Dương Đức, thần sắc khó dò.

“Tại hạ Dương Đức, tự Liên Đình, chẳng hay công tử tên họ?” Dương Đức đuổi theo, thở hổn hển, cũng may thường ngày có phụ mẫu luyện qua đi đứng, nếu không hắn đã sớm dựa cây mà thở rồi.


Chương 3

3 Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, lạnh lùng nở nụ cười:“Giang sơn to lớn, chỉ nhỏ như thế này!”

Đúng vậy, Dương Đức kia trong khoảnh khắc nở nụ cười, bởi vì khi hắn nhắm mắt đã thấy một tia lo lắng xẹt qua trong mắt người đó —

Nguyên lai người trong mộng cũng không phải vô tình!

Bất quá một đoạn thời gian rất dài sau khi hắn tỉnh lại, làm thế nào hắn cũng cười không được ……

Bởi vì……

Chúng ta tạm dừng đoạn Dương Liên Đình từ hoàng tuyền lộ bò về nhân gian, tỉnh lại tại Hắc Mộc Nhai, giờ chuyển sang cảnh khác.


Chương 4

4 “Đại hiệp thực thích nói đùa, người trên Hắc Mộc Nhai này mà cần thứ trọc vật đó sao?” Thị nữ cười nói.

Đi, đi thật rồi……

Dương Liên Đình trố mắt, vươn tay định giữ lại, Bình Nhất Chỉ đã trong chớp mắt đi tới cạnh cửa, nháy mắt tiếp, người đã biến mất?

Nằm mơ?

Dương Liên Đình nhìn tay mình, vẫn cử động bình thường, suy nghĩ một chút, nghĩ mình quả nhiên là nằm mơ, chỉ là mộng này đầy điều ngạc nhiên, tại sao hắn lại không mơ mình đỗ trạng nguyên đăng tên bảng vàng, sau đó cưới một lão bà động phòng hoa chúc? Hết lần này tới lần khác mộng về giang hồ?

Dương Liên Đình nhắm mắt lại, dự định chờ mộng tỉnh, giang hồ không phải nơi hắn muốn trú ngụ, giang hồ lắm chuyện thị phi, giang hồ khinh thường sinh tử, giang hồ…… Hắn thầm nghĩ mình sẽ cưới một thê tử thường thường phàm phàm, làm quan tốt suốt đời, sau đó hy vọng xa vời một chút, mong có thể cùng Húc tỷ tỷ tương phùng, sống đến răng long đầu bạc.


Chương 5

5 Tin Dương Liên Đình được cứu sống truyền tới Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nghe xong không nói gì, không tỏ ra vui vẻ, cũng không có một tia động dung.


Chương 6

6 Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hắn chỉ là lẳng lặng nhắm mắt, cảm nhận chênh lệch giữa việc hôn và bị người khác hôn

Lúc này Dương Liên Đình chẳng nhớ chút nào về cử chỉ mạo phạm của mình đêm đó, về việc hắn đã nhờ sự can đảm tìm chết mà được Đông Phương Bất Bại thưởng cho một chưởng nhẹ nhàng, xương sườn đứt đoạn, miệng phun tiên huyết vài thước.


Chương 7

7 Tổng quản? …

Thế này không phải là hoàng tuyền vẫy gọi, thiên tuyệt Dương Liên Đình sao?

Trên đình Hắc Mộc Nhai, trời sáng.

Đông Phương Bất Bại để gió táp vào người, hai tay áo rung lên, chân khí như gió lệ, bên chân lá bay tung trời, hòa vào vân vụ, hóa thành lưỡi dao sắc bén, Đông Phương Bất Bại đề khí, trong tay áo hồng ti vô ngân một đường hiện ra, Đông Phương Bất Bại giống như chim diều phá trời bay cao, từ trên núi lao thẳng xuống lướt đi —

Ở nơi rất xa sơn cốc, chỉ thấy một vệt hồng ảnh bị vân vụ lượn lờ che, gió điên cuồng thổi, lạc điểu vô số, trên người không có một tia lợi khí, hồng ảnh trong gió tựa hoa nở tháng hai.


Chương 8

8 “Bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đã tới……” Người hầu đứng ngoài bẩm báo, bẩm xong thì li khai.

“Bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đã tới……” Người hầu đứng ngoài bẩm báo, bẩm xong thì li khai.


Chương 9

9 Liên đệ? …

“Không ai có thể nghịch bản tọa! Dương Liên Đình, bản tọa coi trọng điều gì, vậy chỉ có thể theo ý bản tọa!” Tử cũng không thể trái!

“……” Giáo chủ?

Dương Liên Đình không phải xấu hổ, mà là quýnh, cùng run sợ, hắn lúc này hận không có một cái lỗ nhét mình chui xuống, mai quên đi tất cả, đỡ phải chịu một đường mất mặt xấu hổ từ lúc lên Hắc Mộc Nhai, cho đến lúc sắp chết này, vẫn còn…… Mất mặt.


Chương 10

10 Thích?…

Dương Liên Đình ngồi trên thềm đá nhìn ra chân trời phía xa, như thể Hắc Mộc Nhai ngàn dặm tràn ngập sương mù đang mê hoặc tầm mắt hắn.

Thích?

Dương Liên Đình ngồi trên thềm đá nhìn ra chân trời phía xa, như thể Hắc Mộc Nhai ngàn dặm tràn ngập sương mù đang mê hoặc tầm mắt hắn.


Chương 11

11 “Không muốn?” …

“Chưa thử qua sao biết ai tốt ai xấu? Ngươi không muốn ư, Liên đệ?”

Đông Phương Bất Bại cũng không hiểu mình muốn cái gì.

Sự hăng hái xưa khi mới làm giáo chủ phảng phất cũng đã theo thần công tu thành mà tan biến, hắn đã từng chấp nhất vô cùng, vậy mà giờ tựa như lưu vân trôi qua, những thứ nắm trong tay không còn ý nghĩa, chỉ có Hắc Mộc Nhai sương mù dày đặc hàng vạn thiên lý, hoa khai xuân ý dạt dào bừng bừng sinh cơ.


Chương 12

12 Mặt trời mọc phía Đông, ló ra từ tầng mây, khi sương trắng dần tan bớt để nắng mới lên thì Dương Liên Đình cũng vừa tỉnh dậy

Mặt trời mọc phía Đông, ló ra từ tầng mây, khi sương trắng dần tan bớt để nắng mới lên thì Dương Liên Đình cũng vừa tỉnh dậy, bắt đầu chuẩn bị cho một ngày vất vả.


Chương 13

13 Nảy mầm…

Hoan ái, tựa như mộng cũ, rồi lại được thản nhiên nhắc tới, quanh quẩn không đi.

Hai người nhàn nhã tựa vào lan can đá, thấy Dương Liên Đình chậm rãi đi lên nhưng tựa như không phát hiện ra y, cứ tiếp tục trò chuyện.


Chương 14

14 Dương Liên Đình lần này hoàn toàn ngu ngơ, không biết đây là thành thật với nhau? Hay là muốn tìm cớ giết mình?

Hương bao?

Hà bao?

Đông Phương Bất Bại dư quang qua khe hở giữa trang sách, ánh mắt sắc bén đảo qua chỗ Dương Liên Đình vừa đứng, một tiểu hà bao hồng nhạt được thêu tinh tế rõ ràng bị rơi khi Dương Liên Đình xoay cước bộ, nằm trên sàn gai mắt đến kì lạ, đáng chú ý là hình thêu hoa nở, nở rộ xinh đẹp……

Thư trên tay Đông Phương Bất Bại nháy mắt hóa thành bụi.


Chương 15

15 Ai sợ ai? Hắn chờ chính là Dương Liên Đình không sợ hắn.

“Ra ngoài –”

Chán ghét vẻ mờ mịt trong mắt Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại phất tay áo, đầu ngón tay lại âm thầm làm thủng trang sách, nếu nghe thì sẽ không nghe được trả lời vừa ý, lại càng không muốn mình khi không vui lỡ tay giết Dương Liên Đình.


Chương 16

16 Liên Đình trong lòng có tương ứng, kiếp này thầm ước bầu bạn bên nàng, chết già không rời, thỉnh giáo chủ thành toàn!

Huyết……

Đập vào mắt là máu tươi như hồng vũ rơi trên đất, từng giọt từng giọt.


Chương 17

17 Đông Phương Bất Bại ngưng thần, nhìn Dương Liên Đình đang cố gắng, hắn như trước không hề cử động, chỉ nhìn, trong lòng ẩn ẩn đang chờ đợi, chờ đợi Dương Liên Đình đứng lên — không hiểu sao, hắn trong lòng có một cán cân, một đầu cán cân đang lẳng lặng bình phán, nhưng vô luận kết quả bình phán thế nào, có một điều không thể nghi ngờ, rằng chắc chắn Dương Liên Đình là của Đông Phương Bất Bại, chỉ là sớm hay muộn!

Chỉ là kiên trì cùng cố gắng của Dương Liên Đình, nỗ lực muốn thoát khỏi hắn, làm tim hắn đau đớn, đem kiêu ngạo của hắn xé rách chỉ còn mảnh nhỏ — hắn rất mâu thuẫn, Dương Liên Đình càng kiên trì càng làm hắn thêm yêu, nhưng như vậy Dương Liên Đình lại càng không có khả năng vì quyền thế, lợi lộc nên khuất phục hắn, thậm chí có thể vĩnh viễn sẽ không thương hắn……

“Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể ra khỏi cánh cửa này?” Ra khỏi bàn tay và trái tim của Đông Phương Bất Bại ta?

Phủ thêm ngoại bào lên thân, Đông Phương Bất Bại sắc mặt như hàn băng, rõ ràng ban ngày bọn họ như keo như sơn, giờ phút này lại bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi trúng làm thanh tỉnh, hắn biết hôm nay mình ra tay hơi nặng, nhưng…… Liên đệ kia đột nhiên…… Thật sự không thể tưởng tượng, hắn thật sự không hiểu nổi.


Chương 18

18 “Có lẽ…… người có thể khiến bổn tọa chết chỉ có ngươi……” Một người mà thôi.

Đông Phương thúc thúc?

Dương Liên Đình giật mình hoảng hốt, muốn quay đầu lại, sợ quay đầu lại — sợ nhìn thấy hy vọng trong đáy lòng, càng sợ hy vọng đáy lòng tan vỡ.


Chương 19

19 “Dương tổng quản, ngươi đây là chim tước bay đầu cành làm phượng hoàng?”

Thơ ấu luôn là thời gian đẹp nhất.

Cho dù sau khi thành thân, Nhậm Doanh Doanh cũng không thể phủ nhận, rằng những ngày tốt đẹp nhất của nàng không phải những ngày tuân thủ ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung làm thê tử, nhớ rõ, không thể xóa nhòa, là trong mỗi một lần ngóng nhìn bóng dáng trượng phu, trong đầu lại hiện lên người kia —

Người nàng yêu từ thuở ban đầu, lại vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại phát hiện nàng yêu hắn.


Chương 20

20 Dương Liên Đình nghe tiếng quay đầu, trong lòng kinh hãi, người tới không ngờ là Tang trưởng lão đứng đầu trong mười trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, vội nhanh đứng sang một bên.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 100



Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 100


Linh Nhân Lệ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 27


Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 131


Vĩnh Dạ Chi Phong

Thể loại: Võng Du, Đam Mỹ

Số chương: 50


Nhất Ngôn Nhi Toái

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Dưỡng Công Ký

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Dị Giới

Số chương: 61


Quốc Sư Là Thụ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14