41 Đông Phương Bất Bại có nhĩ lực mức nào, tự nhiên đã sớm dậy, nhưng nghe được ngụ ý của Dương Liên Đình cùng mẫu thân y, không khỏi hơi nhíu mày — đây là nói hắn có thai?
Đông Phương Bất Bại trợn mắt nhìn trần nhà, cẩn thận đắp chỗ chăn phần bụng cao lên một chút, hắn xưa nay quen cao cao tại thượng, cũng không biết nói chuyện với Dương mẫu, đành đơn giản nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ muốn thành toàn cho Dương Liên Đình hiếu tâm, điều hắn muốn không nhiều, cũng chỉ là mong Dương gia phụ mẫu ngoan ngoãn về nhà đừng gây phiền với hắn, nếu ngủ có tác dụng thì hắn cứ giả bộ ngủ là được.
42 “Không bằng chúng ta vào nhà ngồi!” Dương Liên Đình buông ghế dựa, nhìn cha mẹ, vừa nói vừa muốn tiếp nhận Phi Phi đang chơi hoa trong lòng Đông Phương Bất Bại.
43 Lời Hướng Vấn Thiên nói tựa như con rắn quấn quanh Nhậm Doanh Doanh, quấn chặt không thả.
Đêm tối, gió núi gào thét, Nhậm Doanh Doanh tỉnh dậy từ trong ác mộng, nàng khoác y phục lên rồi im lặng đứng bên cửa sổ, ngóng nhìn bóng đêm phía trước, trong ác mộng, nàng thấy phụ thân của nàng bị xiềng xích trong một nơi tối như mực, kêu với nàng:“Ngươi muốn nhận tặc làm phu?” Ở điểm cuối ác mộng, như trước là câu nói của Hướng Vấn Thiên:“Cha ngài mất tích có liên quan tới giáo chủ……”
“Đại tiểu thư? Sao ngài lại dậy!” Lam Phượng Hoàng bầu bạn với Nhậm Doanh Doanh mông lung mở mắt, không hiểu tại sao đại tiểu thư lại nửa đêm đứng bên cửa sổ, trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là vì buổi chiều ngày ấy gặp người kia?
“Có chuyện phiền lòng!” Nhậm Doanh Doanh dựa vào cửa sổ, theo ác mộng tiến đến, dự cảm xấu cũng đang bám lấy Nhậm Doanh Doanh.
44 Nhậm Doanh Doanh ly khai Hắc Mộc Nhai, là việc Đông Phương Bất Bại đã cho phép, không thể nghịch chuyển.
Mấy tháng sau, Khúc trưởng lão lấy việc Phi Phi đã lớn làm lí do, mang Phi Yên lanh lợi nhu thuận đi, Đông Phương Bất Bại gật đầu cho phép, Dương Liên Đình cũng không thể nói gì, coi như hắn không nỡ thì sao, đó là cháu gái của lão ta a, Đông Phương Bất Bại tâm tư hắn trong lòng cũng biết, Dương Liên Đình không hỏi, Đông Phương Bất Bại cũng không nhắc tới, nhớ nhung nàng một chút, sau rồi khi tiểu xá Đông Phương Bất Bại sai người tỉ mỉ xây dựng hoàn thành xong, tịch mịch vì Phi Phi rời đi cũng dần tan biến.
45 Nhâm Ngã Hành cầm trụ cổ Đông Phương Bất Bại giả mạo, đưa hắn tới trước cửa điện, lớn tiếng nói với mọi người:“Tất cả nghe đây, người này giả mạo Đông Phương Bất Bại, họa loạn Nhật Nguyệt thần giáo ta, tất cả hãy xem rõ mặt hắn.
46 Phiên ngoại
1. Nhậm Doanh Doanh
Thời gian thấm thoát, bất kể xuân thu.
Vào một ngày khi Nhậm Doanh Doanh đối diện với kính, phát hiện hai mắt mình bị cô độc nhồi đầy, thì Hắc Mộc Nhai đã là một đoạn hồi ức của nàng.