1 Thanh, một mạt cô tịch, một tia lãnh ngạo, một mạt tuyệt sắc, một tia sầu bi.
Hoàng, một mạt ấm áp, một tia tiêu sái, một mạt phóng khoáng, một tia trấn an.
2 Phong Mãn Lâu, tòa lâu xuất hiện bất quá cũng chỉ mới một năm, thế nhưng không một tòa lâu nào có thể cạnh tranh, nơi đây chính là đệ nhất tửu lâu của kinh thành.
3 Lục Phiến Môn, gió êm sóng lặng. Không có án điều tra, Truy Mệnh hiển nhiên vui vẻ thanh nhàn. Đang lúc nghỉ ngơi, bất giác cảm thấy một trận gió hỏa lan tràn đến bên người.
4 “Thích Thiếu Thương, ngươi tốt hơn là thúc thủ chịu trói đi. ”
“Cái gì thúc thủ chịu trói, người cũng không phải ta giết. ”
“Ngươi lấy cái gì chứng minh người không phải do ngươi giết? Một đao trí mạng, miệng vết thương tinh tế, lại rất sâu, rõ ràng chính là vết thương do Nghịch Thủy Hàn lưu lại.
5 Không biết qua bao lâu, khi Thích Thiếu Thương lần thứ hai tỉnh lại thì người đã ở Lục Phiến Môn.
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh a, ngươi đã mê man ba ngày ba đêm rồi ngươi có biết không! Rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì cả người ngươi đều bị thương, còn ngất ở trên đường? Ngày hôm đó ngươi không phải đã chạy trốn đến vô tung vô ảnh sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải ta tìm thấy ngươi, ngươi sớm đã phơi thây đầu đường.
6 Đêm lạnh như nước, ánh trăng tựa hoa liên, lặng yên không một tiếng động, một bóng đen nhảy vào bên trong Vương phủ.
Triệu Hàn đang ở thư phòng chuẩn bị cho buổi lâm triều ngày mai, Lý Đống chết thực sự đã khiến hắn rất đau đầu.
7 Chuyện lần trước ở Phong Mãn Lâu lập tức trở thành vấn đề xôn xao dư luận, việc Cố Tích Triều vẫn còn sống được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đương nhiên Lục Phiến Môn cũng đã nghe được tin tức này, và hiển nhiên cũng không giấu diếm được Thích Thiếu Thương.
8 Nhìn bóng dáng Thích Thiếu Thương rời đi, Cố Tích Triều hơi có chút phát ngốc, nên không biết có người đã đến đứng thật lâu bên cạnh, đại khái là lúc Thích Thiếu Thương rời đi thì người cũng liền đứng ở đó.
9 Sau khi một chuỗi án mạng phát sinh, Lục Phiến Môn một khắc cũng không được nghỉ ngơi, tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung trên người Thích Thiếu Thương, nhưng thật sự mọi người đều biết hắn không phải hung thủ, rõ ràng ai cũng biết hung thủ là Cố Tích Triều, nhưng xác thực là chứng cớ gì cũng không có.
10 “Ngươi rốt cục cũng tỉnh a, ngươi biết không, ngươi đã ngủ suốt ba ngày trời, nếu không phải chúng ta đúng lúc đuổi tới nơi, nếu không phải sư phụ hao phí công lực cứu ngươi, ngươi hiện tại a, đã sớm ở nơi của Diêm Vương báo danh rồi.
11 Tựa hồ không chú ý tới sự khác thường của hai người, Gia Cát Thần Hầu tiếp tục lời nói, “Cảm thấy phương diện này có vấn đề, vi sư đã phái người bí mật giám thị nàng.
12 Bị điểm huyệt ngủ, người sẽ ngủ chường mười canh giờ, thừa lúc yên ổn, Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ly khai Huyền Nhai, trở về Lục Phiến Môn.
Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương liền hướng phòng ngủ của mình chạy vào, thẳng đến lúc luống cuống tay chân đem Cố Tích Triều bố trí ổn thỏa, rốt cục mới có thể thở ra một hơi.