1 Trong rừng trúc sát khí thật mạnh, trên mặt đất, ở trung tâm trận chiến của bốn người là một tầng lớp thật dày lá trúc cuồn cuộn nổi lên, là cây cùng cát bụi phủ mù mịt đầy trời.
2
Phong Ngâm.
Lá trúc bay đầy trời, trong rừng đột nhiên từ trên trời bốn người giáng xuống. Trong đó có một người thân hồng y nhanh tay lẹ mắt rút kiếm chặn lấy kiếm của Ân Kỳ Uyên đang chém tới Phong Ngâm, ba người còn lại vội vàng đứng che trước mặt Phong Ngâm đón trả những chưởng đoạt mệnh của Việt Thiên.
3
Nhạn Thiên Nhai cảnh giác đứng chắn trước người Phong Ngâm, Tiêu Hàn biểu cảm trầm tĩnh không biết từ khi nào trong tay đã nắm nhuyễn kiếm.
Sí Diễm không giấu cơn tức giận, căm phẫn mà lắc đầu, tiến lên hai bước đứng giữa hai người bọn họ, cảm giác phẫn nộ phải đứng ở giữa một cách bất đắc dĩ: _” Chưa chờ đến lúc Thiếu chủ ban chết các người lại tàn sát lẫn nhau sao?”
-Sí Diễm.
4
-Rầm …Cút_Nam Cung Kiệt hung ác đánh một chưởng lên tiểu thị nữ bưng trà cho y.
Nhìn vết nước trà trên ngoại bào nguyệt sắc, Nam Cung Kiệt không kiên nhẫn mà cởi bỏ ném xuống đất
-Thiếu chủ tha mạng….
5
Bụng truyền đến cảm giác khác thường như bị kim châm, Phong Ngâm suy yếu mà mở mắt ra, chỉ mơ hồ thấy được thân ảnh một người di động.
-Cứu. .
6 Phong Ngâm nghe Sở Tương Tích ý trong lời nói không phải loạn đi lại, chỉ cần đứng ở trước cửa phòng chờ Sở Tương Tích đem Nhạn Thiên Nhai gọi tới, hai tay đan vào nhau nhìn lên trời vừa ánh chiều tà tựa như máu.
7
-A…a…_Nửa nằm trên tháp thượng lông mày trên mặt Phong Ngâm nhăn chặt lại, thắt lưng hơi cong lại, bàn tay ma sát trên bụng nhằm giảm bớt đau đớn.
Nhạn Thiên Nhai không còn bình tĩnh như lúc trước tay chân luống cuống suýt là đổ nước, thần sắc lo lắng vội đem đến bên miệng Phong Ngâm.
8
Nam Cung Kiệt cho lui hai bên tả hữu, cẩn thận tiến tới phía trước, gọi bóng dáng màu trắng trước mắt_: “Phong…. ”
Phong Ngâm nhẹ nhàng nhắm mắt, không quay đầu lại.
9
Buông hắn ra!
Ngay tại lúc đầu ngón tay Nam Cung Kiệt sắp sửa chạm đến khuôn mặt của Phong Ngâm, âm thanh gầm lên giận dữ làm cho y hoảng hốt tỉnh lại.
10 Độc trên người Nam Cung Kiệt chỉ là một vấn đề nhỏ, chỉ cần ăn một viên giải dược liền thanh trừ sạch sẽ, miệng vết thương trên tay mặc dù thâm lại nhưng đã trải qua băng bó cẩn thận liền vô hại, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy suy yếu mà trước nay chưa từng có.
11 Sở Tương Tích cảm thấy may mắn rằng chính mình nhiều năm trước tại núi nhỏ này trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm liền thu hái một ít thảo dược, tuy chưa qua xử lý nhưng vẫn không héo rũ, hiện tại xác thực chính ơn trời ban xuống.
12
Bầu trời vào đêm, Phong Ngâm liền dựa theo chỉ dẫn của Sở Tương Tích mà tìm đường lặn ra khỏi liên trì, thay y phục dạ hành phi thân vụt ra ngoài.
Nam Cung Kiệt bố trí nhân thủ tại Bạch Ngọc trấn tuy nhiều nhưng chủ yếu lục soát tìm người là sở trường, còn công phu chỉ là mô phỏng theo (ý là chỉ ở mức bình thường), Phong Ngâm khinh công luôn luôn tuyệt chiêu, ra khỏi Bạch Ngọc trấn chỉ trong vòng nửa canh giờ.
13 Phong Ngâm nghe thấy âm thanh đang run rẩy của Nam Cung Kiệt liền cảm thấy mềm nhũn, nhưng do vạt áo bị nắm chặt nên không thể quay đầu lại nhìn biểu tình của y.
14 Lục Do Tĩnh giúp Phong Ngâm nối lại mạch, như có điều gì suy nghĩ mà vuốt vuốt râu than nhẹ một tiếng, chắp tay lui lại đối với Nam Cung Kiệt nói_: “ Bẩm báo Thiếu chủ, này….
15
–Thiếu chủ đã nói qua, không được phép cho các ngươi bước vào Huyền Minh giáo nửa bước!_Nhan Ca tất cung tất kính (lễ độ cung kính) đứng ở sau đại môn, vươn tay phải thủ thế “Thỉnh” đối diện với Phong Ngâm và Nhậm Thiên Nhai ở ngoài_: “Hai vị xin mời trở về!”
Phong Ngâm cầm quyền (bắt tay thành tư thế quyền: chỉ kiểu cung kính, có chút cầu xin), nói_:” Nhan tổng quản, có thể cho ta gặp Thiếu chủ hay không?”
Nhan Ca hai tay bắt vào nhau, bất đắc dĩ thở dài, cau mày nói_: “ Nếu như nói Thiếu chủ phạm sai lầm, hắn hiện tại đã bị báo ứng trừng phạt, mời các ngươi không cần quấy rầy sự im lặng của hắn”
Trừng phạt….
16
Cuối cùng cũng thấy rõ người trước mắt, Nam Cung Kiệt môi mỏng không tiếng động mà mở ra, hai tròng mắt trợn to tràn đầy vẻ kinh hoàng.
-Kiệt……!_Phong Ngâm nhận thấy trong lòng Nam Cung Kiệt bất an, liền cầm thật chặt tay y, mềm nhẹ gọi tên y.
17 Nam Cung Kiệt đưa tay nâng mặt Phong Ngâm lên, bình tĩnh nhìn hai đồng tử thâm thúy sáng ngời, chỉ một cái chớp mắt chần chừ, liền cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.
18
Phong Ngâm nắm lấy cánh tay của Nam Cung Kiệt, chậm rãi đem chân khí truyền qua.
Không biết qua bao lâu Nam Cung Kiệt mới suy yếu mở mắt ra, nắm thật chặt tay Phong Ngâm, yếu ớt cười, đáy mắt ảm đạm ẩn chứa vô hạn nhu tình.
19
Sở Tương Tích trầm ngâm vì Phong Ngâm mà bắt mạch, mày khi nhíu lại khi thả lỏng, trên mặt là thần sắc khó có thể tin nỗi.
Thở phào một hơi, Sở Tương Tích trầm giọng nói_: “Linh ngọc đã có phản ứng, có thai khoảng một tháng không sai biệt lắm”
Phong Ngâm đưa tay nhẹ nhàng phủ lên bụng, chính mình cũng đã ẩn ẩn đoán ra, nhưng hiện giờ đã là xác định, trong lòng có mọi tư vị, kinh hỷ phi thường cùng chua xót khó nhịn.
20 -Ngươi đã nói, sẽ chờ ta trở lại kia mà, Kiệt…. _Phong Ngâm chôn đầu vào bả vai của Nam Cung Kiệt, âm thanh nghẹn ngào vang lên trong căn phòng trống trải làm cho không khí trong phòng càng thêm cô quạnh vắng vẻ quanh quẩn.