141 Dạ Mặc Nhiễm đang ngẩn người nhìn những cây hoa đang héo, cậu suy nghĩ hiện nay đang thiếu nước, có nên lấy nước trong hồ để tưới cho những cây này không? Nhìn những cây hoa này chết như vậy cậu thật không đành lòng, đột nhiên nhớ tới không gian, nếu như đem những cây hoa này trồng trong không gian, có lẽ không cần phải tưới nước.
142 Rất nhanh xe của Dạ Mặc Nhiễm đã quay lại chỗ khi nãy, đám tang thi đang đói liền tấn công về phía xe, Dạ Mặc Nhiễm vẫn chạy về phía trước, có mấy tên tang thi ôm lấy kính xe hoặc nhảy lên đỉnh xe, hai người trong xe tim nhảy loạn xạ đầy đề phòng nhìn ra bên ngoài, thấy Dạ Mặc Nhiễm vẫn không muốn sống chạy về phía trước, bọn họ bây giờ thật hối hận a~ (╥﹏╥)
Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy ở phía xa có mọt kho hàng, mà bên ngoài kho hàng có rất nhiều tang thi vây quanh, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy có chút kích động, cậu có cảm giác Phương Cẩm nhất định đang ở bên trong, Dạ Mặc Nhiễm mở đèn xe lên, những tang thi đang vây quanh kho hàng liền tấn công về phía Dạ Mặc Nhiễm.
143 Dạ Mặc Nhiễm ngủ đến ngày hôm sau mới thức, Dạ Mặc Nhiễm muốn ngồi dậy nhưng toàn thân không còn tí sức lực nào nữa. Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi vào lòng mình đem một gói dị năng thạch thật to để vào tay cậu.
144 Dạ Mặc Nhiễm sợ tới mức giật mình ngồi dậy ôm ngực thở không nổi, Phương Cẩm vội vàng đem thuốc suyễn cho cậu sử dụng nhưng cũng không có hiệu quả, Dạ mặc Nhiễm nắm chạt quần áo của Phương Cẩm, cậu thở không được làm cho gương mặt có chút chuyển tím, Phương Cẩm sợ hãi hướng dưới lầu rống to.
145 Dạ Mặc Nhiễm đặt sách dạy nấu ăn vào trong tay Phương Cẩm rồi dựa theo trình tự dạy trong sách mà nấu ăn, mấy lần dầu văng vào người Dạ Mặc Nhiễm thì Phương Cẩm sẽ nhíu mày lại một chút, nhưng thấy Dạ Mặc Nhiễm vui vẻ như vậy cũng đành im lặng nhìn cậu, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.
146 Dạ Mặc Nhiễm đi vào doanh trại của cậu mình, kéo cậu của mình đi riêng ra một nơi nói hết về chuyện không gian, sau đó nói sẽ quyên hết toàn bộ thức ăn và đồ dùng trong không gian cho cậu.
147 Ở ngã tư đường của thành phố B đang treo đầy áp phích của buổi biểu diễn của vương tử dương cầm, một nam nhân ngồi trong chiếc xe màu đen kêu thuộc hạ xé tờ áp phích xuống, cầm trong tay lạnh lùng nhìn chăm chăm không có một tia cảm xúc.
148 Sau khi ăn cơm Dạ Mặc Nhiễm kéo Phương Cẩm đi lên lầu, Phương Cẩm thật căng thẳng nhưng vẫn tùy ý cậu lôi kéo. Lên lầu Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên giường nằm xuống.
149 Dạ Mặc Nhiễm ngồi trong quán cà phê đối diện với Kha Địch Ân “Dạ, sự nghiệp nghệ thuật của cậu đang như ánh mặt trời buổi trưa, cậu rốt cục đang suy nghĩ cái gì?”.
150 Sau khi Phương Cẩm rời khỏi không lâu bệnh đau dạ dày của Dạ Mặc Nhiễm lại tái phát, cậu tự uống hai viên thuốc nhưng cũng không thấy đỡ hơn, khi Phương Cẩm nhận được điện thoại của cậu thì anh đang ở trên đường cao tốc, nghe cậu nói dạ dày của cậu bị đau trán anh khẽ nhíu lại lập tức quay về.
151 Phương Cẩm có một lô hàng bị niêm phong nên hiện tại thất bận rộn, có đôi khi bận tới buổi trưa cũng không thể trở về nên đành cho Tá Thỉ hoặc Hổ Tử chạy về nấu cơm, bọn họ là người Phương Cẩm có thể tin được trong những người được cho là biết nấu cơm.
152 Dạ Mặc Nhiễm làm thật nhiều sandwich, những miếng sandwich có tiêu thì để bên trái, những miếng không có tiêu thì để bên trái, còn có thật nhiều hoa quả nữa.