1 Mùa hè W thị vẫn luôn luôn nóng, Dư Sơ Lâm cầm túi đề thi đứng sau đám học sinh chờ cửa mở ra.
Bài thi tốt nghiệp năm nay khó hơn so với các năm, tất cả nhóm thí sinh bị tra tấn trong hai ngày đều ủ rũ buồn chán, mặc cho ánh nắng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu bao nhiêu thì trong lòng họ đều chỉ thấy hơi lạnh vì không thi tốt mà thôi.
2 Một khi mảng ký ức u ám phủ đầy bụi bị vén lên, chính là áp lục tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.
Thiếu niên đơn thuần Dư Sơ Lâm đời trước trong lòng có oán giận, huống chi từ trong miệng Dư Tu, người cha vắng bóng mười mấy năm là một kẻ tham lam đê tiện, là kẻ tiểu nhân dối trá không dám chịu trách nhiệm, lúc ấy, trong lòng hắn toàn bộ đều là sự phẫn nộ và thất vọng, hắn chỉ nghĩ, nếu người cha này đã vắng mặt mười mấy năm, mà sau khi mẹ hắn chết, vị trí này vẫn cứ tiếp tục trống như vậy đi.
3 Sau khi mẹ mất, Dư Sơ Lâm lần đầu tiên gặp được luật sư của chính mình.
Hắn mắt lạnh nhìn Dư Tu đang thân thiết nói chuyện với đối phương, khẳng định trong này có sự mờ ám, đời trước Dư Tu có thể không chút cố kỵ sử dụng tài sản của hắn chỉ sợ không thoát khỏi liên quan với vị luật sư có vẻ mặt đáng khinh này.
4 Dựa vào chút ký ức mơ hồ của mình để tìm được nhà, tâm tình Dư Sơ Lâm trầm trọng đứng ở cửa nhà, hắn lấy chìa khóa dự phòng từ dưới chậu hoa cũ bên góc tường và mở cửa đi vào.
5 Đã qua đời? Còn lâu như vậy…… Trong lòng Dư Sơ Lâm đột nhiên có chút vắng vẻ, hắn còn chưa kịp gặp mặt cha hắn, đối phương đã hoàn toàn không còn trên đời.
6 Bên này bọn họ mắt đi mày lại thực vui vẻ, còn bên kia luật sư Chu và Dư Tu giống như lưng bị kim chích. Vỗn dĩ đã quyết định xong quyền giám hộ, tài sản Dư mẫu (mẹ đẻ của Dư Sơ Lâm) không ai có thể động tới, Dư Tu cũng tự nhận là quyền giám hộ cũng như ván đã đóng thuyền liền trực tiếp dùng khoản bồi thường tai nạn của Dư mẫu đi mua xe.
7 Vấn đề quyền giám hộ đời trước tra tấn Dư Sơ Lâm rất nhiều năm mà nay chỉ đơn giản như vậy đã lưu loát được giải quyết, còn một chút chuyện vặt đều do một mình Lăng Xuân giải quyết, vì tránh đi Dư Tu đang có chút cảm xúc mất khống chế nên Hà Long đưa Dư Sơ Lâm tới một nhà hàng, vừa ăn vừa nói chuyện.
8 Hồ Tuấn thật tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.
Dư Sơ Lâm vẫn duy trì biểu tình thương tâm tội nghiệp rời trường học, sau đó ở bên ngoài cánh cổng khôi phục vẻ mặt không biểu tình, bắt đầu nghĩ về các mối quan hệ.
9 Trầm mặc, trầm mặc thật lâu, sau khi ý thức được mình đã nói gì, Dư Sơ Lâm yên lặng che mặt, khô khốc nói: “Không, không có gì cả, tâm tình em không tốt nên muốn đi dạo giải sầu, anh không cần lo…”
“Vì sao tâm tình không tốt?”
Lời nói bị đánh gãy, thần kinh đêm nay được thả lỏng nhất thời phanh không kịp, hắn há hốc miệng, thở dài, nói lời thật: “Kết quả thi không tốt, Dư Tu thực phiền…”
“Cho nên mương nước bẩn là nói cậu em sao?”
“… Vâng.
10 Sau khi xong việc, Hà Long vội vàng gặp mặt Lăng Xuân ở văn phòng luật sư.
Dư Sơ Lâm ở trong phòng khách sạn ngây ngốc, hắn nghĩ nghĩ, sau khi do dự thật lâu thì gửi cho Lương Chu một tin nhắn.
11 Ở thành phố B Lương Chu vừa kết thúc một ngày quay phim mệt mỏi nhận điện thoại từ tay người đại diện, vừa mới mở máy liền nhận được tin nhắn này, hai mắt hắn híp lại, tầm mắt đảo qua đảo lại trên hai chữ “quà tặng”, quyết đoán xóa bỏ tin nhắn.
12 Quần chúng vây xem thấy Dư Tu không nói lời nào, trong lòng cũng đã hiểu vài phần nên sôi nổi chỉ vào hắn khe khẽ nói nhỏ.
Dư Tu quét mắt một cái nhìn mọi người xung quanh, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
13 “Dạ?” Dư Sơ Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu ý của hắn muốn nói, giơ tay gãi gãi mặt, thử hỏi: “Em rất vinh hạnh?”
Hà Long thấy hắn không hiểu, quyết định nói thẳng: “Là như này.
14 Trong lúc nói chuyện với Dì Lưu, Dư Sơ Lâm đã biết nghề nghiệp của Lương Chu —— diễn viên.
Lương Chu, diễn viên…… Vì sao phong cách chênh lệch to lớn như thế.
15 Lúc bữa tối.
Trên bàn cơm thật yên tĩnh, Dư Sơ Lâm ngó nhìn Hà Lại lại ngó nhìn Lương Chu, do dự rối rắm thật lâu, rốt cuộc gãi gãi mặt, nhỏ giọng mở miệng hô: “Lương tiên sinh.
16 Một tuần sau, kết quả thi tốt nghiệp cũng đã có.
Lương Chu phong trần mệt mỏi trở về nhà, đưa vật trong tay cho bác Hà, quét mắt nhìn một vòng phòng khách: “Kết quả thi thế nào?”
“Còn chưa có ạ, còn chờ cậu chủ trở về.
17 Ngày hôm sau trời trở lạnh gió lớn… Trời đầy mây.
Dư Sơ Lâm dậy sớm rửa mặt, sau đó làm một ít bài thi và bài tập mới cất vào trong ba lô, nghĩ một chút cũng đem sổ tiết kiệm cho vào.
18 Mọi người ngồi xuống phòng khách, thiếu niên kia không ngồi trên sô pha mà cứ xoay bên này cọ bên kia mãi không chịu ngồi yên, ánh mắt luôn nhìn Lương Chu, hận không thể nhào qua.
19 P/s Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, mèo quyết định đổi thành lớp 2 hệ chuyên cho giống Việt Nam
Ngày 1 tháng 9, Dư Sơ Lâm lưng đeo cặp sách, ngồi trên chiếc xe đạp mới mua vẫy tay chào Lương Chu đứng ở cửa biệt thụ, chân giẫm chân đạp chạy thẳng ra khỏi biệt thự.
20 Tiết đầu sau khai giảng liền ra đề cho học sinh làm … Xem ra đây là muốn ra oai phủ đầu, Dư Sơ Lâm rũ mắt nghĩ. Học sinh tuổi mười bảy mười tám cao trung đều đang trong thời kỳ phản nghịch, so với học sinh trung học còn khó quản giáo hơn nhiều, thầy Cao thân là chủ nhiệm lớp, ngay từ đầu nếu cần trấn áp nhóm học sinh thì về sau sẽ dễ dàng quản hơn, nếu không gần một nửa sẽ có chút lực bất tòng tâm.