1 Núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành.
2 “Phi Hiên, đừng la to như vậy, ngươi xem, ngươi làm Tiểu Bảo sợ rồi này. ” Kình Hoa dắt Tiểu Bảo đi vào trong phòng.
“Không được la hắn sao? Ngươi xem hắn đã làm cái gì? Ta sai hắn đi hái Trích bích thảo, hắn thế nhưng không đi, cư nhiên lại chạy tới đây.
3 Tiểu Bảo hạ sơn. Trong ngực Tiểu Bảo là niềm vui sướng, trên vai mang theo một bao đựng đầy quần áo, trong tay ôm ôm tiểu hắc, trong miệng ngân nga tiểu khúc, không ngừng nhảy tung tăng trong rừng đêm.
4 A nha! A nha! Không nghĩ ra a, thực sự là không có nghĩ tới a. Không ngờ vận khí của hắn lại tốt như thế, đi hái thảo dược dưới chân núi vậy mà lại có thể gặp được soái ca, mà lại là chính soái ca theo sườn núi mà rơi xuống trước mặt hắn, bị hắn tiếp được.
5 Đem nam tử thu xếp ổn thỏa, Tiểu Bảo kìm lòng không đậu, si mê ngắm nhìn khuôn mặt nam tử hồi lâu, thẳng đến khi chú ý tới vết thương của nam tử vẫn còn chảy máu mới miễn cưỡng khắc chế con mắt đang liên tục ngắm nhìn dung mạo nam tử kia, nhanh chóng tìm kiếm dược vật tùy thân trên người.
6 Sáng sớm hôm sau, nam tử từ trong hôn mê dần dần tỉnh dậy, cảm thấy không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, ánh sáng trong mắt ẩn chứa một tia mê man, có chút không rõ mình đang ở đâu, làm thế nào còn sống.
7 Nguyên lai lại là một người coi trọng dung mạo y, ai… Mà thôi, chí ít thiếu niên này không có hại y, cũng là ân nhân của y, y trước hết cứ bồi hắn, chờ hắn cảm thấy chán rồi hẵng tính tiếp.
8 “Vậy ngươi không phải nên thưởng cho ta sao?” Tiểu Bảo chớp chớp mắt.
“Ác ~~ ngươi muốn thưởng gì?” Liễu Phong Liễm hứng thú hỏi.
“Có thể hay không hôn ta một cái coi như là thưởng được không? Chúng ta hiện tại là người yêu đúng không?” Nói xong, Tiểu Bảo xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng buông xuống mí mắt.
9 Tiểu Bảo ôm bát thuốc đã được sắc hảo do dự không vào trong phòng.
Hắn là đỏ mặt chạy đi ra, hiện tại đi vào chắc chắn sẽ bị trêu cợt a. Thế nhưng dược lạnh, hiểu quả sẽ giảm, phải nhân lúc dược còn nóng mà uống mới được.
10 “Buổi trưa sẽ để ngươi ăn cháo. Tuy rằng ngươi không sinh bệnh vị giác cũng không sao, nhưng ngươi hôm qua nhiệt độ tăng cao, ăn mấy món thanh đạm sẽ tốt hơn.
11 Cứ thế thời gian trôi đi, vết thương của Liễm Phong liễm sau mười ngày đã dần khỏi hẳn, may nhờ dược hiệu kì hảo của Tiểu Bảo mà vết thương của y mới có thể nhanh như vậy đã hết.
12 “Ta biết là ngươi thích ta. ” Tiểu Bảo vui vẻ nhào tới bên người Liêu Phong Liễm cọ cọ.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết chén thuốc ta vừa uống là gì không? Còn có dược hoàn?” Liễu Phong Liễm hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, trìu mến xoa xoa mái tóc hắn.
13 “Còn không mau đem trái cây ăn!” Tiểu Bảo liếc mắt oán trách y, chỉ chỉ trái cây.
“Nga. ” Liễu Phong Liễm ngoan ngoãn đem Xích châu quả để vào trong miệng nhai nhai hai cái liền nuốt vào bụng.
14 Hoàng hôn, Tiểu Bảo uy Liễu Phong Liễm ăn nguyên khí đan thứ hai.
“Có cảm giác khó chịu không?”
“Không có, nhưng thật ra cảm thấy nội tức thông thuận hơn.
15 “Vì sao?” Liễu Phong Liễm chặt chẽ ôm chặt thắt lưng Tiểu Bảo, thanh âm trầm thấp rồi có chút âm điệu bất ổn.
“…Bởi vì chỉ có một viên…”
“…”
“Phụ thân tìm được tổng cộng có ba viên… Phụ thân cùng sư phụ, còn có ta.
16 “Liễm, ngày mai chúng ta đi được không?” Tiểu Bảo chống hai tay lên má, quỳ rạp trên mặt đất nhìn chòng chọc Liễu Phong Liễm đang ngồi trên đất thu công.
17 “Trước đây, ta vốn là Thiếu Bảo chủ của Thượng Thiên bảo ở phương Bắc, mẫu thân ta thân thể vốn rất kém, khi ta còn rất nhỏ nàng đã qua đời. Phụ thân ta chỉ có mình ta là con trai độc nhất, vì vậy ta được bảo vệ rất cẩn thận.
18 “Ngươi muốn báo thù sao?” Tiểu bảo nhẹ giọng hỏi.
“Nghĩ, cũng không nghĩ. ” Nói ra xong, biểu tình Liễu Phong Liễm bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Ách?” Tiểu Bảo thoáng thất thần, há hốc mồm nhìn Liễu Phong Liễm.
19 Buổi sáng, ánh dương ngập tràn, nơi nơi đều bừng lên sức sống.
”Liễm, nhanh lên một chút, nhanh lên!” Cả sơn lâm tràn ngập tiếng cười đùa của Tiểu Bảo.
20 Liễu Phong Liễm cùng Tiểu Bảo bước vào một khách *** bình dân, tiểu nhị đứng thẳng một bên mang vẻ mặt tươi cười chủ động nhiệt tình chạy tới đón tiếp.