21 “Phốc! Coi ngươi đem tiểu nhị dọa sợ, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ. Nhãn thần đừng quá lãnh, khí thế toàn thân lạnh như cân băng, lúc còn ở dưới vực không phải còn tốt sao? Sao mà vừa mới đi ra đã dọa người, ở tại *** bán y phục cũng vậy.
22 “Ngươi đi tắm trước, ta giúp ngươi chuẩn bị y phục. ”Rời khỏi cái ôm ấm áp của Liễu Phong Liễu, Tiểu Bảo đẩu y đi tới bên dục dũng, xoay người chạy hai bước tới bên giường tìm kiếm đồ dùng hàng ngày và y phục cho Liễu Phong Liễm.
23 Ngay lúc này đây, Tiểu bảo giống như vô tri mà xê dịch một cái, ma sát hạ thể vốn đã nóng rực của Liễu Phong Liễm, tình huống lúc này thật sự đã không thể vãn hồi được nữa.
24 “Ngoan, Tiểu Bảo, thả lỏng. ” Ngón tay thon dài của Liễu Phong Liễm tại lối vào huyệt khẩu vì Tiểu Bảo đang quá ngượng ngùng mà không ngừng co rút nỗ lực nhẹ nhàng khuấy đảo, giúp cho hắn thả lỏng, tay kia tại đầu khỏa anh đào của hắn nhẹ nhàng âu yếm.
25 Tiểu Bảo mệt mỏi rã rời nằm ở trên giường, tiếng thở dốc sau khi trải qua một hồi tình cảm mãnh liệt dần trở nên chậm lại. Liễu Phong Liễm yêu thương vén sợi tóc dính trên trán ẩm ướt mồ hôi của Tiểu Bảo, sau đó dịu dàng hôn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, rồi y từ trong cơ thể Tiểu Bảo rời khỏi, đứng dậy xuống giường.
26 Giữa lúc Tiểu Bảo còn đang trong mộng đẹp, hắn cảm giác được có người đang lay hắn, hắn lầm bầm xoay người muốn tiếp tục ngủ, thế nhưng kẻ đó cũng không cho phép.
27 Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm, Liễu Phong Liễm liền ra ngoài chuẩn bị hành trang lên đường, Tiểu Bảo thì ở tại bên trong phòng chuẩn bị chai chai lọ lọ này nọ.
28 Tiểu Bảo chậm rì rì xuống lầu, đi tới quầy hàng.
“Chưởng quỹ, cho một phần thịt bò xào, thức ăn chay cho hai người, còn có thêm một tôm bóc vỏ xào trứng.
29 ” Thanh âm thật đẹp, đẹp nhất thiên hạ, theo ta đi, đảm bảo ngươi sau này sung sướng hưởng thụ, hưởng vinh hoa phú quý không hết. ” Trần viên ngoại *** loạn xoa nắn tay nhỏ bé cuả Tiểu Bảo.
30 Đem Tiểu Bảo ôm lên xe ngựa lúc trước chuẩn bị tốt, Liễu Phong Liễm không nói một tiếng nhảy lên xe ngựa, điều khiển xe nghênh ngang đi.
Dọc theo đường đi, Liễu Phong Liễm đều là bộ mặt dài ra, nói một tiếng.
31 Chạy hơn mười ngày đường, cuối cùng hai người ở hoàng hôn thứ mười hai chạy tới ngoại thành thành Lạc Dương.
Liếc mắt nhìn lại, đã có thể nhìn thấy cổng lớn của thành Lạc Dương, Liễu Phong Liễm nắm chặt dây cương, điều khiển con ngựa đi lệch khỏi đường đi hướng về phía khác đi đến.
32 Liễu Phong Liễm từ chỗ ngồi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn như cũ ngủ say nhảy xuống xe ngựa, tiến lên đá cửa gỗ dày của trang viên.
Cửa lớn mở ra.
“Ai vậy?” Sau cửa thanh âm già nua ẩn ẩn tiếng khàn đặc vang lên.
33 “Thiếu gia, là vị tiểu công tử này cứu người sao?” Hỉ Nhi tuổi còn nhỏ nhưng động tác thành thục múc nước vào nhà, nhịn không được hiếu kỳ đổ nước vào bồn, đứng ở phía sau Liễu Phong Liễm, ló đầu muốn thấy rõ Tiểu Bảo bị Liễu Phong Liễm ngăn trở.
34 “Thiếu gia đừng nóng vội, bọn họ một hồi là có thể truyền tin tức tới. ” Chung bá tiến lên trấn an Liễu Phong Liễm vẻ mặt lo lắng nói, đột nhiên lão như là nghĩ tới cái gì đó, nhìn mình rồi lại nhìn người khác: “A yêu, xui, xui, mau mau thay đồ, đừng mang xui tới phủ.
35 Hai người Tiết Minh, Lai Trình vội vàng chạy khỏi thành, hướng thôn trang thượng chạy tới.
Hà Quý hai người dọc theo đường đi mang biểu tình mừng rỡ có phần không dám tin cấp tốc chạy tới trang viên, nhưng tới trước cửa phòng Liễu Phong Liễm cả hai cùng dừng bước, đồng thời run run hai tay đặt lên cửa phòng, nhưng lại không dám tùy tiện đẩy ra, chỉ sợ tin tức bọn họ nhận được tất cả đều là đang nằm mơ.
36 Quý Lăng Tiêu kéo qua Liễu Phong Liễm đi ra ngoài phòng, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc hỏi.
“Tam đệ, ngươi nói cho nhị ca, ngươi và Tiểu Bảo làm sao quen nhau?”
“Mạng của ta là Tiểu Bảo cứu, ta rớt xuống vực, sau đó được Tiểu Bảo tìm ra và được hắn cứu.
37 “Tam đệ, nếu Tiểu Bảo là sư đệ của ta , vậy ngươi không được bắt nạt hắn. ” Quý Lăng Tiêu ý vị thâm trường liếc Liễu Phong Liễm, quay đầu vừa cười hì hì cùng Tiểu Bảo, còn nghĩ lôi Tiểu Bảo từ bên người Liễu Phong Liễm đi, để Tiểu Bảo ngồi xuống bên người hắn đích, vẻ mặt ân cần quan tâm hỏi thăm sinh hoạt của Tiểu Bảo.
38 “Ai… Mặc kệ ngươi. ” Quý Lăng Tiêu phiền muộn cúi đầu, tam đệ hắn càng ngày càng thấy thối thí (đánh rắm thối. Ý cả bạn Tiểu ở đây là bạn Liễm nhà chúng ta càng nhìn càng thấy đáng ghét đó mà =))))),Có điều hắn cũng vì y sống lại mà cảm thấy vui vẻ, may mắn khoảng thời gian y tuyệt vọng nhất gặp được Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dành cho y niềm mong muốn mà y hi vọng, càng làm cho y so với trước đây mở lòng rất nhiều, dáng tươi cười trên mặt không hề xuất hiện lấy một tia bi thương, trong lòng hắn thầm khẩn cầu cho quan hệ của hai người về sau càng bền chặt.
39 “Đêm nay các ngươi ở lại đây đi, dù sao thì cửa thành đều đã đóng cả rồi. ” Liễu Phong Liễm đứng dậy nói hai người huynh đệ ở lại nghỉ ngơi.
“Ha hả, theo ta thấy a Tiểu Bảo sư đệ khả ái, xem ra tam đệ cũng hiểu được tư vị nóng ruột nóng gan rồi đây.
40 Hà Ý Nhân cùng Quý Lăng Tiêu từ lâu đã ngồi vào vị trí tại trong sảnh, ăn uống xong xuôi. Nhìn thấy hai người ôm nhau đi vào, nụ cười xấu xa trêu chọc liền bò lên trên mặt Quý Lăng Tiêu.