1 CHƯƠNG 1
Huyền Vũ đế Vĩnh Sơ năm thứ hai mươi.
Trong cung điện. Tẩm phòng Nhan quý phi.
“Nhanh lên, nhanh lên, tay chân đừng lề mề chậm chạp như vậy!”
Năm ba tì nữ tay ôm chậu đồng rửa mặt, dưới sự thúc giục của công công, nhốn nháo chạy ra chạy vào phòng ngủ.
2 CHƯƠNG 2
Ngôi nhà ẩn giữa rừng cây, không bóng người lai vãng.
Một âm thanh dồn dập hô hoán đánh vỡ sự yên lặng phi thường trong khoảng sân.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngài đừng trốn Thanh nhi nữa.
3 CHƯƠNG 3
Núi xanh vờn quanh, nước biếc buốt lạnh.
Bạt Thác Vô Song dỡ xuống một thân trói buộc phiền phức, thân ảnh lặn vào trong nước, chẳng khác gì giao long ở đáy nước tự tại tiêu diêu một phen, rồi sau đó, hắn lại ngoi lên mặt nước, lắc lắc mái tóc dài ướt đẫm, bọt nước trên khuôn mặt tinh xảo lần lượt rơi xuống.
4 CHƯƠNG 4
Thấy hắn phải đi, Giang Phong hoảng hốt, nghĩ đến vẫn chưa hảo hảo làm quen mỹ nhân, không thể lỡ mất cơ hội, trong đầu nảy sinh cảm giác kỳ diệu, hắn vội vàng đi theo phía sau Bạt Thác Vô Song, “Mỹ nhân, mỹ nhân.
5 CHƯƠNG 5
“Ngươi buông…” Hai chân hắn cố sức giãy nhưng vẫn không thoát khỏi được Giang Phong
“Không buông… Ta không buông, ta nếu buông ra, ngươi sẽ ném ta lại một mình… Mặc kệ … Ta phải về cùng ngươi, mặc kệ là chẻ củi, nấu nước hoặc quét dọn ta đều nguyện ý làm, chỉ cần ngươi đừng bỏ lại ta…” Nói xong, lực đạo vừa nặng thêm vài phần.
6 CHƯƠNG 6
Bạt Thác Vô Song thờ ơ nhìn Giang Phong ngủ đến nổi mồm mở to, khóe miệng tràn ra nước bọt.
Đột nhiên, hắn lộ ra dáng tươi cười xảo quyệt.
7 CHƯƠNG 7
Qua không lâu sau, Bạt Thác Vô Song ở trong phòng suy nghĩ một chút, ngực chung quy vẫn cảm thấy không ổn, liền đứng dậy xuất môn ra sân nhìn một cái.
8 CHƯƠNG 8
Giang Phong đứng bên ngoài đem câu nói Bạt Thác Vô Song vừa nói suy nghĩ một lần, cảm thấy lời này của hắn tràn ngập đau thương.
Từ nhỏ Giang Phong trưởng thành trong sự cưng chìu tràn ngập của phụ mẫu huynh đệ, hắn nghĩ không ra như thế nào lại có người nói không cần người khác quan tâm, có người quan tâm không tốt sao?
Tới nơi này đã một ngày đêm, không hề nhìn thấy phụ mẫu của Bạt Thác Vô Song, mà toàn bộ nhà cửa chỉ có một nha hoàn là Thanh nhi.
9 CHƯƠNG 9
Liên tiếp vài ngày, đều có hắc y nhân đến đây ám sát, bất quá hoàn hảo không kinh động đến Bạt Thác Vô Song, bởi vì bọn họ đều bị người nhanh nhẹn như hắn nhanh chân đánh rớt.
10 CHƯƠNG 10
Bạt Thác Vô Song trở về sau khi đến hồ nước bơi đến thống khoái, vừa vào cửa thì thấy Giang Phong cưu chiêm thước sào nằm trên giường ngủ vù vù, một nửa điểm ý tứ cũng không có.
11 CHƯƠNG 11
Ba ngày sau.
Giang Phong rời giường cảm thấy bầu không khí có chút sai, trước không nói đến mỹ nhân, chỉ là Thanh nhi một bên chuẩn bị đồ ăn sáng đã làm hắn cảm thấy kỳ quái, hắn trở lại phòng khách, thấy Thanh nhi đứng ở bên cạnh mỹ nhân, hai mắt sưng đỏ khóc nức nở.
12 CHƯƠNG 12
Ba năm hậu.
Mặt trời cực nóng vừa mọc lên, mọi người vội vã rời giường hướng hàng xóm láng giềng cho nhau câu chúc mừng, bách tính ai nấy treo trên mặt nụ cười xán lạn.
13 CHƯƠNG 13
Viêm Di quốc, Giang phủ.
Giang Phong hôm nay tâm trạng cực kỳ kém, hắn tức giận đến nỗi tưởng chừng đem tất cả đồ vật trong phòng làm đảo lộn.
14 CHƯƠNG 14
“Trúng độc đã bao lâu?” Thời gian hạ sơn sau đó lại trở lên, tốc độ nếu nhanh lên một chút có lẽ một canh giờ vẫn có thể đi về, nhưng mà trở về dẫn theo một nữ nhân, tay chân khó tránh khỏi chậm một chút, bất quá hẳn là phải đi.
15 CHƯƠNG 15
Tẩy sạch những thứ dính nị trên người, lần thứ hai trở về phòng thấy Giang Phong vẫn còn nằm ở trên giường, hắn ngốc lăng, hắn còn tưởng rằng Giang Phong đã đi rồi chứ.
16 CHƯƠNG 16
Mười bảy năm sau.
Bạt Thác Vô Cực nhìn một góc xa xa, lắc đầu cười khổ.
Công công bên cạnh thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, nguyên lai là tiểu hoàng tử Bạt Thác Thứ Cô, đang ở trong sân tự mình luyện võ.
17 CHƯƠNG 17
Cảm nhận sâu sắc cơn đau từ bụng truyền đến, mỗi lần mỗi nặng thêm, đau đớn kịch liệt làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đau quá, đau quá…
Hoàng thượng, ngài không thể thả lỏng, dùng sức, dùng sức một chút… Nếu như ngài buông xuôi, hài tử này sẽ chết trong bụng…
Lời của Thanh nhi mơ hồ truyền vào trong tai, hắn bắt lấy đệm chăn dưới thân nhét vào miệng, cắn răng xuất lực.
18 CHƯƠNG 18
Lúc xác định mình có hài tử, hắn cố ý cải trang đi tuần, thị sát dân tình, bỏ xuống đại sự trong triều, mang theo Thanh nhi trở lại nơi cũ tịnh dưỡng.
19 CHƯƠNG 19
“Mỗ không quỳ lạy hoàng đế nào khác ngoài hoàng đế Viêm Di quốc, thứ mỗ thất lễ”. Hắn giương mắt, nói xong vẫn bình thản.
Bạt Thác Vô Cực buông tay phải y bào, ngưng tụ lại tâm thần đang tán hoán, đem đường nhìn chuyển xuống điện, cùng người dưới điện bốn mắt tương tiếp.
20 CHƯƠNG 20
“Vô Song, Vô Cực… Hai người không phải đều là ngươi sao?”
“Không giống”.
Vô Song, thế lực nhỏ yếu không ai muốn giúp đỡ, Vô Cực thế lực khổng lồ người người sợ hãi.