1 Không khí vào đầu mùa xuân luôn mang theo hơi lạnh, mặt trời nhô lên đem tia nắng ấm áp rọi vào những chồi lộc non mới nhú. Buổi sáng yên bình nhàn nhã, có một cậu thanh niên cưỡi xe đạp đang hối hả đến trường, cậu ta cố gắng muốn đem hai cái bánh xe đạp của mình biến thành bốn bánh tốc độ Ferrari.
2 Thẩm Hiên là một sinh viên bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là, vào cái ngày cậu thi đậu đại học, ba cậu đã tuyên bố rằng: Vì bồi dưỡng tính độc lập cho cậu, nên tất cả chi phí sinh hoạt về sau đều do một mình Thẩm Hiên tự lo.
3 Kính gửi ba mẹ thân yêu, con sắp sửa phải thăng thiên đến tu tiên giới rồi, nói chung là…
Thẩm Hiên im lặng ngồi một bên, lòng đau như cắt mà suy nghĩ nên viết thư từ biệt như thế nào, hay nói đúng hơn là di thư.
4 Với thời tiết như thế này mà đi ra ngoài thì vẫn còn chút lạnh.
Thẩm Hiên mặc thêm áo khoác, sẵn đem Tiểu Duẫn nhét vào luôn. Sau khi lăn lộn mấy vòng bên trong, Tiểu Duẫn cuối cùng cũng tìm được đường ra, từ cổ áo nhô ra cái đầu bé xíu, hai cái chân nhỏ ngoan ngoãn đặt trên cổ áo, tò mò nhìn xung quanh bên ngoài.
5 Thủy Triết thi triển phép thuật, trong nháy mắt mấy người đã được mang về căn phòng của Thẩm Hiên.
Chỉ có điều với Tiếu Duẫn thì hắn ôm trên tay, còn Thẩm Hiên lại bị ném đi.
6 Mới sáng sớm thức dậy, Thẩm Hiên đã cảm thấy toàn thân đau nhức muốn chết được.
Mà Thủy Triết đang ngồi bên bàn cạnh đó, trong tay cầm một quyển sách không biết moi ra từ chỗ nào, đôi mắt thâm quần chăm chú đọc sách, vô thức vẫn tỏa ra khí lạnh.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết vì cái gì, Thẩm Hiên càng ngày càng có cảm giác như mình đang nuôi hai con thú cưng.
8 Mời các bạn chứng minh phương trình xex=1 trong khoảng (0;1), điều kiện chỉ có duy nhất một căn của số thực.
Cái quái gì thế này? Toán học đại cương sao? Toán cái con khỉ! Đây không phải là phục lục 100 đề nghiên cứu sinh đâu!
Đây đang là tiểu thuyết mà…
Đờ mờ chứ, nam chính trong Tấn Giang đam mỹ mà phải làm tích phân vi phân sao? Nhưng mà hắn đâu có học, lúc nãy cũng đâu có nghe giảng, hơn nữa mấy cái đề kiểu này đâu phải nói muốn giải là giải được đâu!
Giáo sư đừng làm khó con dị thú thượng cổ này nữa mà, tôi rất lo lắng cho thầy đó!
Trong lúc lão giáo sư và Thủy Triết đang đối kháng, Thẩm Hiên không làm được gì nên nằm dài trên bàn học, trơ mắt nhìn người nào đó từ giữa lớp bước từng bước lên bục giảng, cậu tranh thủ hướng mắt nhìn lão giáo sư trên kia, trong lòng bất lực gào thét từng hồi.
9 Nhìn thấy hai người có lực sát thương thật lớn kia, Thẩm Hiên quyết định lấy ngày hôm nay làm kinh nghiệm chôn vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ, sau này nếu có thể ở nhà được thì không cần ra đường.
10 Sau sự kiện sổ tay nuôi con, trong hai mươi bốn giờ tiếp theo Tiểu Duẫn không thèm dính lấy Thẩm Hiên nữa.
Nhưng mà, cậu không cảm thấy cô đơn đâu, khụ khụ, hôm nay mua một đống cá hộp không phải vì nịnh nọt con mèo đó, mà là vì siêu thị đang giảm giá mới mua đó thôi!
Thẩm Hiên quấn chặt khăn quàng cổ, như thường ngày cưỡi chiếc xe đạp rởm vội trở về nhà.
11 Thiếu niên không hổ là sinh vật không rõ lai lịch, tâm lý quả thật rất cứng, dù đối mặt với lời nói đùa của Thẩm Hiên cũng không có một chút dấu hiệu nổi bão, từ đầu tới cuối vẫn cười tươi tựa gió xuân.
12 Trở lại phòng trọ, Thẩm Hiên mệt mỏi ngã xuống ghế sô pha.
Vết thương trên tay trông có vẻ dữ tợn nhưng thật ra không mấy nghiêm trọng, sau khi bị Thủy Triết liếm một hồi đã đỡ hơn nhiều rồi.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có truyền thuyết cho rằng người chết rồi sẽ hóa thành quỷ.
14 Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bình thường người ta đều sẽ tìm ra hướng giải quyết, chỉ cần tỉnh táo một chút thì không có gì đáng sợ.
Thẩm Hiên hít một hơi thật sâu, nhìn hài cốt của cái ghế nằm dưới đất, lại ngắm nghía bốn phía, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
15 Lại nói đến con quỷ kia, lâu như vậy nhưng tại sao một chút phản ứng cũng không có? Ngay cả Tôn Đĩnh đang nằm đó cũng là do Thủy Triết làm hôn mê, chẳng lẽ nó chạy rồi?
Thẩm Hiên yên lòng, nhưng lại nhớ đến tên thủ phạm đã suýt chút hại chết mình, hừ hừ, nếu để tao tìm được, cho mày thử Mãn Thanh thập đại cực hình một lần luôn.