1 Nhưng sau lần đó, Trùng Tử liền nhớ kỹ tên mầm tai hoạ này – Lý Tư Phàm.
Mỗi lần đến tối thứ bảy chủ nhật, mặc kệ bận đến đâu đều phải bưng một cái chậu nhỏ lên lầu học lau bàn cho người ta.
2 Người lãnh đạo trực tiếp của Trùng Tử là phân hiệu trưởng họ Vương, người phụ nữ xấu xa đó kỳ thật cũng là một kẻ làm thuê. Nhưng cố tình hết lần này đến lần khác cứ bày ra vẻ mặt mẹ kế, luôn luôn khiến cho ngươi có điểm không được thoải mái.
3 Về nhà thu thập vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày để thay, tạm biệt vợ cùng con nhỏ, Trùng Tử bắt đầu thực hiện công việc của mình.
Làm thư đồng cho Lý Tư Phàm kỳ thật rất dễ dàng.
4 Mắt sưng phù chua xót kinh khủng, nhân cơ hội con khám bệnh liền đến bác sĩ xem một chút.
Dù sao thói đời này có ăn cơm chùa, uống rượu chùa liền có khám bệnh chùa.
5 Bởi vì tính tình lão bà thích sai sử, Trùng Tử dỗ dành người khác cũng không thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Nữ nhân cùng hài tử đều không khắc biệt lắm, có thể sử dụng kinh nghiệm cũ.
6 Tình hình gia đình họ Lý vô cùng phức tạp.
Trùng Tử về sau mới biết được, tên anh trai hỗn đản cùng tiểu bại hoại kia không phải cùng một mẹ sinh ra.
7 Lý Tư Phàm bị thầy giáo đẩy một cái lảo đảo, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng băng lãnh.
“Trò làm cái quái gì thế?” Trùng Tử hận không thể móc đầu lưỡi ra để gột rửa, tên tiểu tử hư hỏng nhà ngươi cho dù có mặt hoa da phấn, thì cũng là giống đực a!
“Ra ngoài!” Tiểu tử hung tợn nói.
8 Kể từ đó, Tiểu Lý cứ như tiến vào kì động dục, dốc sức lợi dụng hết thảy thời gian để đùa giỡn thầy giáo hắn.
Trùng Tử rất muốn chạy, nhưng chân không còn được nhanh nhẹn như trước nữa.
9
Sau khi con truyền nước biển xong, dần dần cũng hạ sốt. Trùng Tử nhìn cục cưng ngủ an ổn, hai mí mắt cũng bắt đầu đánh lộn, tựa vào trên ghế mà ngủ.
10 Đợi đến thời điểm mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một mảnh mờ mịt, một cỗ mùi tanh gay mũi từ ót lên đỉnh đầu. Mí mắt run run, nhìn quanh bốn phía dường như đang ở trong một cái nhà máy phát điện loại nhỏ đã bị bỏ hoang, một cái máy bơm nước đầy gỉ sét giống như đang nôn mửa mà chảy ra thứ nước màu vàng.
11 Lý Tư Phàm cẩn thận đi xuyên qua gian vật liệu thép của khu nhà xưởng bị bỏ hoang, trong đầu lại không ngừng hiện lên biểu tình kinh ngạc vừa rồi của Trùng Tử.
12 Người đang ở trong tình trạng nguy hiểm cho nên chung quy ngủ cũng không yên giấc cho lắm.
Giữa lúc mông lung cảm giác thấy hơi nóng trước ngực, mở mắt ra vừa nhìn liền thấy, là móng vuốt của Lý Tư Phàm đang vói vào trong áo ba lỗ từng chút từng chút sờ soạng!
Thằng nhỏ nhắm mắt lại giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng thật ra công phu dò huyệt lại là hạng nhất, cũng không biết sờ thời gian bao lâu, cảm giác nhũ tiêm đã sưng trướng lên rồi.
13 Sự phát triển của công nghệ hiện đại đã kìm hãm rất nhiều ngành nghề trước đây.
Mặt thẹo chính là người bị điều này ảnh hưởng sâu sắc.
Nhớ năm đó, việc giết người cướp của quả thực là như ăn sáng.
14 Sau khi về nhà, Trùng Tử thay đổi ngay số điện thoại, tiền lương mấy ngày nay cũng không cần. May mắn là tiểu ôn thần không biết nhà mình ở đâu, không sợ hắn tìm tới cửa.
15 Đồ ăn trên bàn đã được chuẩn bị ổn thỏa. Đình Đình liền mời mọi người ăn cơm. Trùng Tử lau lau mồ hôi trên mặt, sau khi chuẩn bị xong cho mọi người cơm rượu, là người cuối cùng ngồi vào bàn.
16 Bất cứ việc gì đều có trước lạ sau quen. Lá gan của Trùng Tử càng lúc càng lớn. Có thêm tiền vơ vét bên ngoài, thu chi của y có xu hướng về thế cân bằng.
17 Trùng Tử rất tin tưởng vợ chồng mà không cãi nhau không gọi là vợ chồng. Ngươi đi khắp thế giới hỏi thăm đi, có mấy đôi vợ chồng chưa từng cãi nhau đã ly hôn?
Chẳng qua lúc này lão bà xem ra là đang tức giận, cần chút thời gian mới có thể hoàn toàn nguôi giận.
18 Lý Tư Phàm vội vàng ở trên người Trùng Tử gặm cắn, sau một hồi công phu, trên người Trùng Tử liền có một loạt dấu răng đỏ thẫm.
Dạ dày của Trùng Tử đau đến không ngừng co rút, ngửa mặt nằm trên đất bị Lý Tư Phàm đè lên.
19 Trùng Tử cúi đầu nghĩ muốn vượt qua chiếc xe bóng loáng kia của hắn.
Lý Tư Phàm gõ cửa kính nói: “Lên xe, luật sư Địch muốn nói chuyện với thầy về thủ tục quyền nuôi con.
20 Cứ tiếp tục lộng như vậy, giai đoạn bón sữa lập tức chuyển sang giai đoạn động dục.
Trùng Tử đẩy cái đầu ở trước ngực ra: “Buông ra! Đau!”
Lý Tư Phàm hiếm khi nghe lời chuyển miệng đi, nhưng đầu lưỡi lại theo nước sữa lan ra quét xuống một đường.