1 Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi xuống liên miên không ngừng.
Dương Tĩnh Lan đeo tai nghe(headphone), nắm chặt điện thoại, đem âm lượng điều chỉnh đến mức lớn nhất, mặc cho chính mình sa vào thế giới âm nhạc bất tận.
2 “Ca, nơi này là Cẩm Châu, nơi chúng ta lớn lên. ” Tiêu Thương Nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Tĩnh Lan,“Thế nào, có ấn tượng không?”
Dương Tĩnh Lan lắc đầu.
3 *Muội cũng bắt chước mọi người, tiếp sức cho đợt thi đại học khối B. Chúc các bé thi tốt*
Chương thứ ba
Trong ấn tượng của Du Hiểu Kiệt, Tiêu Thương Nguyệt luôn luôn là một người độc lập tự chủ, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta trông thấy mặt yếu ớt của y — cho dù là ở trước mặt Hiểu Kiệt, cũng sẽ không.
4 *Hôm nay các bé thi xong khối B. Đây là quà khích lệ tinh thần, xả stress!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!*
Chương thứ tư
Mục quang của La đình ở bên trong thất tìm kiến, cuối cùng dừng tại phía trước bình phong.
5 Nguyên lai tại thế giới trước kia, Dương Tĩnh Lan chưa từng có được cảm giác được người khác bảo vệ. Phụ thân y tại trước y sinh ra bị bệnh ung thư nặng rồi qua đời, mẫu thân một mực coi y trở thành vướng víu, chỉ quan tâm đến thành tích học tập của y.
6 Theo Bắc Lam trong lầu đi ra, Du Hiểu Kiệt trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.
“Nguyệt? Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta……” Biểu tình của Dương Tĩnh Lan có chút mất tự nhiên,“Ta nghĩ hướng ngươi mượn chút ngân lượng.
7 Nơi nhạc phường này, Nam Trúc Khiêm luôn luôn khinh thường khi tiến vào.
Nhưng hôm nay khi đi qua Đông thành nhạc phường, hắn chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra từng tiêu âm, lần đầu tiên hắn đã ngừng lại cước bộ.
8 Dương Tĩnh Lan hoàn toàn ngưỡng mộ thiếu niên kia. Chỗ Dương Tĩnh Lan một mực hướng tới là cơ trí, sự rộng lượng, bình yên, tự nhiên của hắn.
Đầu tiên là Đồng Nhã Lam, lần thứ hai y có cảm giác đối phương muốn kết giao, cùng làm bạn tri kỉ.
9 “Chỉ nghe qua một lần có thể đem thủ khúc [ mê cung ] này thổi được trôi chảy như thế, Trúc Khiêm thật là như thần nhân vậy. ” Dương Tĩnh Lan tự nhận là trí nhớ phi phàm, gặp phải Nam Trúc Khiêm kỳ tài như vậy, sao cũng cảm thấy không bằng ….
10 “Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Nam Trúc Khiêm đảo mắt nhìn về phía cửa phòng. “Tiến đến. ”
Du Hiểu Kiệt đẩy cửa phòng ra, vội vàng đi đến.
11 “… Là ngươi?” Sau khi thích ứng ánh sáng, Dương Tĩnh Lan rốt cục thấy rõ thân ảnh của người đó. Y vịn vách tường chậm rãi đứng dậy, lại phát hiện chính mình đứng dậy không nổi.
12 Nghe thấy tiếng đập cửa, Tiêu Thương Nhiên tưởng ca ca đã trở về, vội vàng tiến đến mở cửa.
Mở cửa, lại trông thấy một thanh sam nam tử đứng ở ngoài cửa, tay cầm một trúc cốt phiến.
13 Dương Tĩnh Lan mơ một giấc mộng. Hắn mơ thấy, một sự kiện xảy ra vào mấy tháng trước.
“Dương Tĩnh Lan, hôm nay đến phiên ngươi cùng Giản Hân làm trực nhật.
14 Nhìn ba người trên lầu đã kết thúc cuộc nói chuyện, Du Hiểu Kiệt mỉm cười, đang muốn tiến lên lại đột nhiên phát hiện có điểm gì là lạ.
Khi sờ vào túi tiền bên hông, mới phát hiện bên trong trống rỗng.
15 “Ca, gần đây sao ngươi cứ ở Bắc Lam lâu mãi thế?”
Trông thấy Dương Tĩnh Lan trở về, Tiêu Thương Nhiên không thể chờ được, hỏi ngay.
Dương Tĩnh Lan nói dối mặt không đổi sắc: “Cũng không có gì, chính là nói chuyện cùng Hiểu Kiệt một chút thôi.
16 “Mỹ nữ, ngươi đàn tỳ bà nghe rất hay, đến đây uống với đại gia ta hai chén a. ”
Theo tiếng nói nhìn lại, một nam tử vận cẩm y đang lôi kéo một cô nương tay ôm tỳ bà , cho dù nàng chối từ như thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.
17 “Lôi Hoa Mao! Sao ngươi lại xé khế ước?!”
Người ngồi bên cạnh vỗ bàn đứng dậy, nước trà trong chén văng ra làm ướt cẩm y.
“Ta không nghĩ sẽ giết y.
18 “Ta muốn cái này! Phi Minh, mua cho ta được không?”
Phi Minh bất đắc dĩ thở dài. “Tiểu Diệp, chúng ta đi ra ngoài là để hoàn thành nhiệm vụ, không phải đi dạo phố.
19 Đa tạ tỷ Thủy Lưu Ly *cúi đầu*
tình hình là Mê cung có một số lỗi sai về tên, do sự mù Hán ngữ của ta. ta hứa sẽ cố gắng khắc phục đến hết trước t4.
20 Tuyết rơi.
Bông tuyết mềm mại từ không trung bay xuống. Trong nháy mắt, tuyết trắng nhảy múa, một thế giới thuần trắng hiện ra. Hạt sương óng ánh, mai trắng noãn, trái với cảnh sắc băng thiên tuyết địa, cảm thấy tăng thêm vài phần sinh khí.