1 Dango vui vẻ(*): Cà chua sama, ngài gần đây rảnh không?
Cà chua xào cà chua: Hử? Chuyện gì?
Dango vui vẻ: (>﹏<) cầu="" tiếp="">)>
Cà chua xào cà chua: Gửi kịch bản tôi xem.
2 Cửa thang máy mở ra, Trần Vũ Trạch vẫn đang mãi suy nghĩ xem làm thế nào để đứng trước mặt Hàn Tùng Lạc tự nhiên hơn một chút.
Hàn Tùng Lạc bước ra trước, sau đó xoay người nhìn cậu: “Tới rồi.
3 Theo BGM nhẹ nhàng êm tai vang lên, hai người bắt đầu pia kịch. Kịch bản không dài, năm phút sau đã kết thúc. Sau đó một CV tiểu trong suốt khác cũng muốn cùng đại thần pia kịch, tìm được kịch bản lập tức gửi cho Cà chua xào cà chua.
4 Ngày hai mươi bảy tháng ba chính là thứ tư tuần sau, còn sáu ngày nữa là đến. Sau khi tan tầm, Trần Vũ Trạch xuống xe giữa đường, đi vào một cửa hàng tổng hợp, xem xem có cái gì có thể làm quà sinh nhật cho thần tượng hay không.
5 Vào huyện Dương Sóc, hướng dẫn viên du lịch bắt đầu phát thẻ phòng. Khách sạn ở Dương Sóc khá tốt, hầu hết là phòng đôi, vì vậy Hàn Tùng Lạc tự nhiên tha Trần Vũ Trạch lại làm bạn cùng phòng.
6 (*) 520 là ngày 20 tháng 5, ngày tỏ tình bên Trung. 520 đọc gần giống ‘wo ai ni’
Núi Nguyệt Lượng cũng không có gì đặc biệt, lên đến đỉnh núi có một bãi trống có thể nghĩ ngơi, điều khác với các núi khác là ở đây có một cây cầu hình vòm giống như nham thạch phía trên đầu, nhìn từ xa giống như mặt trăng tỏa sáng, mỗi góc khác nhau có thể nhìn thấy hình dáng không giống nhau.
7 Nửa giờ phỏng vấn kết thúc, Trần Vũ trạch run run cầm chuột máy tính n hấn mở khung đối thoại với Cà chua xào cà chua, ngón trỏ run rẩy không ngừng dường như đã quên cách đánh chữ, ấn sai mấy lần liên tục mới xong.