1 Lạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba.
Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc.
2 Ly khai đường núi, Đoàn Tam Thiếu vào thị trấn. Hắn vừa đi vừa ca hát, trường côn trong tay gõ nhịp trên mặt đất. Càng gần tới Thiếu Lâm tự, tâm tình hắn càng tốt.
3 Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời dần dần tối.
Bốn ngón tay bị chặt đứt, miệng vết thương không ngừng chảy máu tươi, xương sườn bị đá gãy, toàn thân đều là vết thương, tráng hán oai oái kêu đau, hướng Hắc y nhân liên tiếp van xin: “Là kẻ khác móc túi.
4 Sắc trời tối đen.
Cổ Bá Thiên đến đáy cốc, trong tay cầm ngọn đuốc, xem xét dòng nước xiết. Ánh lửa chiếu soi, sông cuối cùng đổ thành thác nước, lần xuống tiếp lại là dòng chảy xiết.
5 Đoàn Tam Thiếu bị vọt tới bên trong thác nước, khó chịu vì bị uống mấy ngụm nước, lại ngã vào nham thạch lởm chởm, mắt thấy sắp bị đập vào khối đá lớn, hắn vội cầm trường côn chống đỡ, may mắn tránh được hòn đá, người vẫn ngâm trong dòng chảy xiết vẫn gắng gượng chống đỡ.
6 Lan Châu ô lĩnh, Hắc Ưng Gíao
Mộ Dung A Kiều bưng lấy khay đựng bát, xuyên qua lang đạo (đường hành lang) quanh co, lại lên mấy bậc thang, đi về hướng phòng của giáo chủ, đợi thủ vệ canh cửa sau khi thông báo mở cửa, nàng mới tiến vào.
7 Đêm khuya, trong nham động dưới đáy cốc, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy từ bên ngoài truyền đến, tiếng côn trùng kêu vang, cành lá dương xỉ, cây quyết sinh trưởng ở bên bờ theo gió thổi xoạt xoạt nhẹ vang lên.
8 Dạ thâm nhân tĩnh (đêm khuya vắng người)
Ngọn lửa đốt cháy mấy nhánh cây, phát ra âm thanh lách tách. . .
Đông Phương Linh bị một cơn đau nhức quấy tỉnh, dù cho vận công cũng ngăn không được!
Cảm thấy toàn thân nóng quá, y vén quần áo lên, chật vật ngồi xuống, hai mắt nhìn ngọn lửa, hồng, vàng, cam.
9 Dược tính thối lui, Đông Phương Linh cũng thanh tỉnh.
Y hai mắt nhìn quanh hang, đống lửa đã tắt, ánh mặt trời ngoài động sáng lấp lánh, Đoàn Tam Thiếu trần truồng, gác một tay một chân lên người y!
Trong nháy mắt, trong đầu Đông Phương Linh vang tiếng ầm ầm ù ù, trống rỗng.
10 Gió nhẹ lướt qua mặt, tiếng chim hót, ếch ộp thỉnh thoảng truyền đến.
Người nào đó nhàm chán đến cùng cực không khỏi tựa đầu lên tảng đá, bắt đầu ngủ gật.
11 Dưới sự đạo diễn của Đông Phương Lang Nha, Đông Phương Diễm thuận lợi ngồi lên vị trí giáo chủ.
Hắn tập hội tại Cam Tuyền đường, hướng tới giáo chúng bên dưới, kêu gọi: “Ta vừa nhận được một tin buồn: Ô Mộc trưởng lão và ca ca duy nhất của ta đều bị đám hói đầu Thiếu Lâm tự sát hại!”
Mọi người đánh trống reo hò, tức giận bất bình!
Đông Phương Diễm nhìn nhìn Nha thúc thúc bên cạnh, nhận được tán thành, hắn cao hứng, lại đối mọi người nói: “Hôm nay, được mọi người nâng đỡ, giáo chủ đi vắng, thời gian này, ta sẽ tạm thời đảm nhiệm chức vụ giáo chủ, xử lý việc trong giáo.
12 Vẫn như mọi khi, Phục La bị thủ vệ ngăn lại. Gã không vui. ”Ta biết rõ giáo chủ ở bên trong. Ta muốn lập tức gặp giáo chủ. Mở cửa!”
“Không có mệnh lệnh của Nhị phu nhân, chúng ta không dám mở cửa phòng giáo chủ.
13 Có Đoàn Tam Thiếu dẫn đường, Đông Phương Linh rốt cục ly khai Lạc Dương, đi về phía tây.
Qua Đồng Quan, cẩn thận xuyên qua địa phận của phái Hoa Sơn, lại đi tiếp mấy ngày, hai người vào tới Trường An.
14 “Đến rồi. Đến rồi. . . ”
Đoàn Tam Thiếu nghe thấy nam phụ lão ấu kêu vang, rất nhiều người vây lấy đại đạo bên cạnh, hắn hiếu kỳ: “Phía trước là cái gì? Mọi người đang nhìn gì vậy?” Đầu ngẩng cao, không có cách nào nhìn được, hắn dứt khoát đứng dậy, leo lên then xe ngựa mà vẫn không nhìn thấy cái gì mới lạ.
15 Đại vương đừng thò đầu ra nữa, coi chừng nguy hiểm. ” Mông Qua đi bên cạnh ngọc liễn (xe ngựa làm bằng ngọc dành cho vua) nhắc nhở.
“Có nguy hiểm gì sao?” A-la-tư cười nói, nhưng vẫn nghe lời nhắc nhở, buông màn che hai bên xuống, chỉ vén trướng che trước mặt.
16 “Bắt lấy thích khách!”
“Bắt lấy hắn, đừng cho hắn chạy. . . ”
Tiềng ồn ào la hét vẫn vang lên, Đoàn Tam Thiếu đã lẩn sâu vào đám đông vẫn thấy tim đập thình thịch, nhịn không được lại trù trừ rình coi Đông Phương Linh đang bị binh sĩ vây quanh.
17 Một vầng trăng sáng vành vạnh trên bầu trời bao la hắc ám, thỉnh thoảng lại bị đám mây đen bay qua che khuất.
Ác mộng làm cho Đoàn Tam Thiếu bừng tỉnh!
Mắt nhắm mắt mở đã thấy bên cổ kê một thanh gươm sắc bén.
18 Mặt trời chói chang. Bánh xe ngựa lăn qua mặt đất sỏi đá phát ra tiếng vang “Rắc á…, rắc á. . . ”
Đoàn Tam Thiếu bị Đông Phương Linh dựng dậy từ hơn nửa đêm, chạy cho tới bây giờ, ngủ chưa đủ giấc, tay kéo dây cương, đầu gà gật ngủ.
19 Trời sáng. Hai người lại tiếp tục lên đường.
Trải qua một đêm ngủ ngon, Đông Phương Linh tinh thần vô cùng phấn chấn. Đoàn Tam Thiếu thì không được sung sướng như thế.
20 Lúc trước còn vừa cãi nhau chí chóe, phòng bị lẫn nhau; hôm nay vì mạng sống, bần cùng bất đắc dĩ phải hợp tác.
Đoàn Tam Thiếu giúp Đông Phương Linh ngăn đám đạo tặc công phu mèo ba chân để y chuyên tâm đối phó với Hách Liên Quang.