1 Tác gia internet gọi Chu Minh kia đỏ rồi, bởi vì một quyển tiểu thuyết tên “Ngủ ngon, Paris”.
Nhưng mà, không ký tên bán, không lên TV, không tiếp phỏng vấn… Những điều đó, đều khiến cho anh ta giống như sự mê hoặc không thể phỏng đoán.
2 Nhớ lại những ngày đầu gặp nhau của chúng ta, tôi cảm thấy không thể nào ngờ tới. Trong nghìn nghìn vạn vạn con người, cứ thế mà là gặp cậu.
Mà sau khi cách biệt, tôi đã bao lần mơ thấy mình gặp được cậu đang một mình hành tẩu trên một nẻo đường ở Paris.
3 Giữa một mảnh sóng người đông nghịt tuôn ra, cậu giống như sao kim, sinh động sáng ngời. Ngay cả khi đứng ở xa xa cũng chỉ cần nhìn một cái thôi đã có thể nhìn thấy.
4 Có lẽ nó có thể được xem như một tập hồi ký.
Mấy năm đó đối với trọn vẹn một đời người mà nói cũng chẳng tính là gì, nhưng chính là một luồng ánh sáng sáng nhất.
5 Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trong lòng tràn ngập nỗi xem thường. Thái độ, biểu tình, thậm chí là động tác rất nhỏ của cậu, cũng đều khiến người ta cảm thấy cẩu thả và thiếu nhẫn nại.
6 Rất nhiều năm sau này, tôi tự hỏi bản thân mình, khoảng thời gian cùng cậu đó, phải chăng chỉ là bởi vì tuổi trẻ khinh suất mà lạc lối đi lầm một đoạn.
7 Hồi tưởng lại sự chất phác của mình năm đó, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi vẫn luôn không biết biểu đạt bản thân như thế nào, chắc hẳn điểm này cậu cũng là hiểu được.
8 Hắn từng nói, mình yêu cậu, không có mục đích gì, chính là yêu cậu mà thôi, cũng không biết bởi vì sao yêu. Mình nhìn thấy cậu rồi, liền cảm thấy có thứ tình cảm đang dần dần bành trướng.
9 Cậu nói tôi có hơi thở đặc hữu của phương nam, ấm áp, ẩm ướt, khiến người ta muốn tiếp cận; tôi chỉ cười, nghĩ thầm, vậy cậu chính là cơn bão khởi nguồn từ phương bắc, trong nháy mắt càn quét nguyên cả vùng trời của tôi.
10 “Đã từng đọc được một câu thế này: Trên đời này luôn có hai con người đã được an bài trước rồi. Và khi người kia xuất hiện, bạn sẽ biết, sẽ biết chính là người đó.
11 “Lúc ấy tôi thật khờ, nào biết những điều đó đều là cậu làm trò mà thôi. Ngày sau nói đến, cậu đắc ý bảo rằng tôi là bị cậu gạt vào, tôi cũng chỉ lắc đầu, phàm nếu như không phải cam nguyện, lại làm sao có thể đi đến hôm nay.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu nói tôi là nước nguội, là đầu gỗ, kỳ thực hơn thế nữa còn là chất phác nhạt nhẽo, trong lòng vẫn tự biết.
13
Je t’aime vraiment. Toujours.
Tôi nghĩ tôi sẽ không quên, câu tiếng Pháp đầu tiên cậu dạy tôi.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Mắt cá chân Châu Tử Bùi bị thương, trong một trận bóng đá.
14 Nói về thời quá khứ, hắn tựa hồ còn bi thương hơn cả tôi. Khi ấy tôi nghĩ thầm, nếu hắn nói những lời mật đường vô dụng, sẽ nhất quyết không nhìn hắn nữa, cũng không cần thiết có liên quan gì nữa.
15 Thời tuổi trẻ vô cùng đam mê thơ ca của Neruda. Ông viết: “Tôi không biết trả lời thế nào. Có nhiều người chết đến vậy, nhiều đê điều bị ngày hạn làm vỡ tung đến vậy, nhiều đá va chạm thân thuyền đến vậy, nhiều đôi tay khi hôn nhau thì đan vào đến vậy, nhiều sự vật tôi muốn lãng quên đến vậy.
16
“Nếu như không biết nên đi đâu, vậy thì hãy đến bên cạnh tôi. Nếu như không biết nên làm gì bây giờ, hãy đưa tay của bạn cho tôi. ”
—— “Ngủ ngon, Paris”
Giữa trưa bọn họ cùng nhau chen vào căn tin đông đúc, buổi tối chọn một tiệm cơm gần trường giải quyết bữa tối.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhiều năm sau này, tôi vô tình tìm được blog của cô gái ấy.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu là nhiệt lưu ào ạt, bao vây trong ngoài thân thể tôi.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi trên con đường mòn vây quanh núi là một màu xanh biếc cả tầm mắt.
20 Đây là một mong ước nho nhỏ mà tôi đã từng có, về tương lai: Cơn mưa không còn chỉ xối ướt mỗi đôi mắt cậu, trái tim cậu, tháng năm của cậu, mà là chúng ta cùng nhau, cùng nhau hướng về tương lai vô hạn tươi sáng và cùng lữ hành với mặt trời hoàng hôn.